Phù Dương Tung nuốt nước miếng đánh ực một cái, hừ mạnh một tiếng.
“Ngươi tưởng ở ? Còn các ngươi ép .”
Phùng Vận sắc mặt đổi, ngay cả nụ cũng xê dịch chút nào, thong thả : “Đi ở, Quận vương tự định. vẫn câu : bước khỏi trang, mặc kệ ngươi. một khi bước , Quận vương tuân quy củ của nơi .”
Câu c.uối cùng, nàng nhấn giọng.
“Muốn dữ ? Ai mà dữ chứ?” Phù Dương Tung l.i.ế.m môi, mắt gườm gườm nàng, chỉ thẳng mặt nàng mà gằn từng chữ, “Ngươi cứ chờ đó cho .”
Phùng Vận điềm nhiên đáp: “Ta đợi Quận vương. Đi thôi, thu xếp , theo đến thôn học.”
Phù Dương Tung thấy dáng vẻ nàng vững như Thái Sơn, càng tức.
“Ta , ai thì .”
Phùng Vận: “Không chịu , mời Quận vương về. Trang của nuôi kẻ rỗi việc, ăn thì .”
Phù Dương Tung hận thể bỏ ngay lập tức...
, thể.
Mẫu một lòng quyết chí ném tới đây. Nếu khiến lão nhân gia lòng, thì đừng mong về phủ Trưởng Công chúa, những ngày tháng của sẽ chẳng dễ chịu gì.
“Được, . Ta giảng học, các ngươi, . ít nhất cũng để ngủ đủ chứ? Sáng sớm thế , còn cho ngủ một giấc là ?”
Nói xong, Phù Dương Tung ngáp một cái, hất bộ khúc mặt , vênh váo thị uy.
“Về phòng ngủ tiếp đây…”
Chưa dứt lời, A Lâu hí hửng chạy tới.
“Nương tử, Bệ hạ , chuẩn xong , hỏi nương tử khi nào dẫn đến thôn học…”
Phù Dương Tung giật đến mức lảo đảo, đá trúng bậc cửa, suýt ngã nhào.
“Ngươi… ngươi gì? Ai thôn học?”
Không ai để ý đến .
Phùng Vận mỉm nhạt, “Ta thỉnh Bệ hạ.”
Nàng nhẹ phất tay áo rộng, đang định rẽ về phía Dưỡng Tâm Trai, thì Nguyên Thượng Ất Đổng Bách dẫn theo, chạy bước nhỏ về phía viện bên .
“Nương tử, tới , tới .”
Phù Dương Tung cái bóng nho nhỏ chạy sân, dụi dụi mắt, thể tin .
Nguyên Thượng Ất nhào lòng Phùng Vận, ríu rít chuyện với nàng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy niềm vui.
Thao Dang
“Hôm nay dậy sớm bài .”
“A Nguyên thật chăm chỉ.” Phùng Vận xoa đầu Nguyên Thượng Ất.
Phù Dương Tung vốn đặt một chân trong cửa, chậm rãi rút về.
Ồ hô, chẳng là tiểu Hoàng đế ?
Tiểu Hoàng đế thấy Ung Hoài Vương phi, cứ như gặp mẫu ?
Phù Dương Tung chỉnh y quan, vội vàng tiến lên hành lễ.
“Thần Phù Dương Tung bái kiến Bệ hạ.”
Nguyên Thượng Ất đầu một cái, Phùng Vận, nhỏ giọng hỏi:
“Biểu ca ở đây?”
Cậu nhận Phù Dương Tung, đối với việc xuất hiện trong trang cảm thấy hết sức tò mò, Phù Dương Tung thì càng tò mò hơn khi thấy tiểu Hoàng đế vẻ cừu non mặt Phùng Vận.
“Bệ hạ.” Hắn đón lời, : “Thần phụng mệnh mẫu , đến thôn Hoa Khê giảng học.”
Nguyên Thượng Ất bừng tỉnh ngộ.
Lại Phùng Vận một cái, xoay , chắp tay lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-697.html.]
“Vậy thì Đan Dương Quận vương, hãy giảng học cho .”
Phù Dương Tung: “Thần tuân chỉ.”
Hắn cúi đầu xong, ngẩng lên thấy Nguyên Thượng Ất nắm lấy tay Phùng Vận, hân hoan ngẩng mặt :
“Nương tử, chúng thôi.”
Phùng Vận liếc Phù Dương Tung một cái, mỉm “ừm” một tiếng, .
Phù Dương Tung trong lòng rối như tơ vò.
Ban đầu chỉ là mẫu phân phó, giờ thế nào giống như phụng chỉ giảng học ?
Tiểu Hoàng đế thì vẫn là Hoàng đế.
Quân vô hí ngôn.
Hắn ngoan ngoãn theo Nguyên Thượng Ất và Phùng Vận, rời khỏi trang.
Một đoàn c.ung nhân thị vệ và bộ khúc âm thầm theo .
Mặt trời đỏ rực treo cao, ánh hà quang vạn trượng.
Phù Dương Tung giơ tay che mắt, bỗng thấy cay cay nơi sống mũi.
Hắn thật đáng thương bao.
Từ nay về , còn ngày lành để sống nữa ...
Phùng Vận thèm để ý đến nữa, chỉ nắm tay Nguyên Thượng Ất, chậm rãi về phía thôn học.
Tiểu hài tử phấn khích.
Trong nụ của Phùng Vận, ẩn giấu nỗi lo.
Khi ngang qua cây cầu nhỏ ở Hoa Khê, nàng phát hiện nước suối Hoa Khê khô cạn, đáy suối lộ lớp đá nước rửa trôi, ánh lên màu trắng xám.
Đã lâu mưa.
Mấy ngày Dương thập trưởng , dân trong thôn bây giờ đều đến Trường Hà Loan giặt giũ và gánh nước tưới ruộng, nhưng mực nước bên đó cũng đang giảm nhanh chóng.
Ông và Lưu ngũ trưởng lên thượng nguồn xem qua, nhiều nơi bắt đầu trơ đáy.
Dân làng Hoa Khê sống nhờ suối Hoa Khê, mà suối Hoa Khê thì phụ thuộc Trường Hà, đó là một chuỗi sinh tồn, Hoa Khê cạn, Trường Hà e cũng chẳng khá hơn.
Năm nay là năm đầu của ba năm đại hạn.
Tai họa vẫn kết thúc, nàng cần chuẩn chu từ bây giờ.
384- Cường đạo đầu phục.
Lũ hài tử trong thôn học dậy từ sớm.
Khi đoàn còn ngoài cửa, bên trong vang lên tiếng bài rôm rả.
Phùng Vận cúi đầu Nguyên Thượng Ất một cái, thấy đôi mắt sáng rỡ, liền là thích nơi .
“Đợi Đan Dương Quận vương thử giảng, A Nguyên thể đến giám sát đôn đốc.”
Nói là giám sát, thật là để cảm nhận khí học tập của bọn hài tử trong thôn học.
Quả nhiên Nguyên Thượng Ất vui hẳn lên, đầu Phù Dương Tung một cái.
“Biểu ca, giảng ? Có hỏng bọn nhỏ đó?”
Phù Dương Tung theo gần xa, vặn thấy câu , sống lưng lập tức thẳng tắp, thầm nghĩ, năm xưa ở kinh thành sách, là nhân tài kiệt xuất trong đám .
Ai chẳng chịu học, học giỏi?
tiểu Hoàng đế hoài nghi lưng thế , cũng khó mà phản bác.
Chỉ nhẹ hừ một tiếng, tỏ ý là thấy .
Nguyên Thượng Ất le lưỡi, Phùng Vận bật khẽ vỗ .
“Không , nếu giảng , thì chúng để giảng nữa là .”