Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 696
Cập nhật lúc: 2025-07-08 16:39:26
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà từ tốn nâng cằm Phù Dương Nghi lên, chăm chú nàng :
“Con kết giao với Phùng Vận, là đúng đắn. Về , nếu A mẫu mệnh hệ gì, con nhớ kỹ, A mẫu trông nom cho nhị ca của con…”
“Nương…” Phù Dương Nghi mắt ngân ngấn lệ, “đang yên đang lành, những lời như thế?”
Trưởng Công chúa khẽ lắc đầu, khép mắt .
Rất nhiều chuyện, Phù Dương Nghi hiểu, nhưng bà thì rõ.
Hai hôm nay, c.uộc tiễu phỉ ở núi Tú Phong đang diễn rầm rộ, Bùi Quyết mang thương trận, chấn động nhân tâm.
Dân gian bàn tán xôn xao.
Quán tửu điếm, mỗi ngày đều nhắc đến sự dũng thần dũng của Ung Hoài Vương.
dân rằng, trọng tâm của Bùi Quyết, thật đặt ở núi Tú Phong, mà là ở Nghiệp Thành.
Khi Đại Tấn còn phân liệt, nhiều vật tư ở Nghiệp Thành mua từ nơi khác, thương nhân qua tấp nập. Nay đất nước chia đôi, việc buôn bán công khai giảm sút, nhưng âm thầm từng gián đoạn, quan phủ cũng chẳng truy xét gì nghiêm ngặt.
Lần Bùi Quyết thực sự tay.
Không chỉ lệnh cấm thương nhân buôn bán với Nghiệp Thành, còn phái một lượng lớn nhân mã, kiểm tra các thương nhân mua bán ngầm.
Một khi phát hiện, liền lấy tội thông địch xử lý.
Lô vật tư thu giữ hôm nay, cho thấy chủ nhân là phụ của Nguyên Khanh, Huỳnh Dương Huệ vương Nguyên Thao.
Dám phạm luật giữa thanh thiên bạch nhật, gan lớn đến mức vô pháp vô thiên.
Huỳnh Dương Vương và bọn Tuyên Bình hầu, nếu quả thật dây mơ rễ má gì mờ ám với Nghiệp Thành, ắt sẽ Bùi Quyết thanh trừng.
Mà bà ...
Chỉ e cũng sẽ coi là hậu thuẫn cho bọn họ, ghi sổ một nét.
Hoàng quyền tranh đấu là thứ tàn nhẫn nhất, đợi đến khi Bùi Quyết rảnh tay, liệu nổi lên phong ba nữa , còn thể đoán .
Trưởng Công chúa nhẹ nhàng vuốt lưng Phù Dương Nghi, trong lòng dâng lên muôn vàn sóng gió…
Lúc , bà còn thể gì?
Thao Dang
~~~~~~~~
Phù Dương Nghi: A mẫu, con xin đừng gì nữa, càng nhiều càng sai nhiều, chi bằng cứ im…
Phùng Vận: Ta thấy nữ nhi đúng lắm.
Bùi Quyết: … Ta tiễu phỉ mấy hôm, trong trang thêm một nam nhân?
Thuần Vu Diễm: Thứ xui xẻo! Người , đem chân đánh gãy cho …
Ngao Thất: Không ai còn nhớ Ngao Tử Thất nữa, đau lòng quá.
Ôn Hành Tố: Yêu yêu xây nhà mới cho , các ngươi đừng mà ghen tỵ đó nhé?
Mọi : phì!!!
~~~~~~~~
383- Phụng chỉ giảng học.
Hôm trời sáng, Phùng Vận dậy rửa mặt, lúc gương chải tóc, đột nhiên nhớ đến vị Đan Dương Quận vương sống trong nhung lụa , đêm qua còn lăn lộn ầm ĩ tới tận nửa đêm.
Nàng nghiêng đầu hỏi Tiểu Mãn, “Đi xem xem, quý nhân dậy ?”
Nghe hai chữ “quý nhân”, Tiểu Mãn liền phì .
“Tối qua ngủ trễ như thế, dậy nổi chứ?”
Phùng Vận nhướn mày.
Tối hôm qua, mới an trí xong cho Phù Dương Tung, bắt đầu than phiền đủ điều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-696.html.]
Giường thì quá cứng, muỗi, ai hầu hạ, cơm canh dở tệ, tóm , chẳng chỗ nào hợp ý cả.
Dĩ nhiên, quen những ngày tháng sung sướng trong phủ Trưởng Công chúa, chịu nổi những điều ý ở trong trang?
Đan Dương Quận vương vốn quen sống kiểu áo tới đưa tay, cơm tới há miệng, giờ tự y phục, rửa mặt chải đầu, chỉ với c.uộc sống của bình thường thôi, như đòi nửa cái mạng của .
Hắn ầm ĩ tới tận nửa đêm, khiến cả trang một ai yên.
Phùng Vận cũng chẳng chiều theo, trực tiếp sai xách một thùng gỗ tiện dụng, khóa cửa phòng từ bên ngoài, mặc quậy trong đó.
Tới nửa đêm về , lẽ là mệt , mới chịu yên tĩnh .
Phùng Vận nghĩ đến vị “phật sống” gây bao phiền toái, liền ngáp một cái.
“Đi, gọi quý nhân dậy, chuẩn đến thôn học.”
Tiểu Mãn mỉm đáp lời.
Chốc lát , nàng trở về với vẻ mặt khổ sở.
“Quận vương giờ hãy còn sớm, ngủ thêm một lát…”
Phùng Vận chẳng hai lời, lập tức dậy về phía dãy nhà bên của tiểu viện.
Thật A Lâu cũng bạc đãi vị , chọn cho gian phòng nhất hiện tại, mà vẫn lòng, Phùng Vận định tối nay sẽ đổi cho một phòng khác.
“Đi, gọi dậy.”
Bên cạnh nàng Cát Nghĩa và một bộ khúc khác cùng .
Cát Quảng tiếng bước lên, gõ cửa.
Cửa mở khóa, nhưng Phù Dương Tung còn tỉnh, trong lòng đầy bực tức, lăn một vòng, chẳng thèm đáp lời.
Phùng Vận khẽ gật đầu hiệu cho Cát Nghĩa, “Lôi dậy.”
Cát Nghĩa: “Dạ.”
Hai bộ khúc đẩy cửa bước , chốc lát , trong phòng liền vang lên tiếng gào thét như heo chọc tiết.
Phù Dương Tung từ nhỏ đến lớn, bao giờ chịu qua ấm ức thế ? Trong mắt , bộ khúc chính là hạ nhân, hạ nhân mà dám động chủ tử, động khách, thật là phản trời .
“Buông , buông !”
“Ta đường đường là Đan Dương Quận vương, há để cho bọn ngươi càn như thế?”
“Thả tay! Còn thả, tin về sẽ g.i.ế.t sạch các ngươi …”
Phù Dương Tung gào chửi, khiến hai bộ khúc cũng căng thẳng cả da đầu, nhưng c.uối cùng vẫn kéo từ giường, áo quần xốc xếch, lôi dậy, ép mặc xong y phục, lôi tới mặt Phùng Vận.
Phùng Vận mỉm , khom hành lễ với .
“Quận vương sớm, nên đến thôn học .”
“Ngươi cũng là sớm ?” Đan Dương Quận vương lửa giận bốc lên đầu, nhưng Phùng Vận bộ khúc, điểm vẫn còn phân rõ, nuốt những lời mắng chửi lên tới cổ họng, hất tay áo, mắt mày xếch ngược nàng.
“Đây là cách đãi khách của Vương phi đấy ?”
Phùng Vận khẽ cong môi, “Quận vương đến trang của khách, thì tuân thủ quy củ ở đây. Nơi ai ngoại lệ cả.”
Phù Dương Tung nhướng cao chân mày, hạ giọng :
“Vương phi cố tình chỉnh đúng ?”
Phùng Vận cau mày, mím môi , chỉ .
Phù Dương Tung nghiến răng, hai mắt trừng trừng nàng.
“Người ngoài , chứ Vương phi rõ hơn ai hết. Hôm đó ở Tiểu Giới Khâu, căn bản hề trêu ghẹo gì ngươi, thậm chí còn khuyên nhủ Nguyên Khanh... Ta như thế là , mà Vương phi ghi hận , mặt thì bôi nhọ, còn động tới mẫu , đẩy đến cái trang rách nát để chịu sự hành hạ của ngươi…”
Phùng Vận từ tốn giơ tay, chỉ về phía cổng lớn của trang.
“Ta từng ép giữ Quận vương , chỉ cần ngài , cổng ở đằng .”