Phù Dương Tung tức đến mức trợn mắt phồng má.
“Phù Dương Nghi, ngươi đừng voi đòi tiên!”
“Được voi đòi tiên thì ?”
Phù Dương Nghi lườm ca ca một cái, sang Phùng Vận, tít cả mắt.
“Chỉ cần Vận nương chịu thu nhận , sai bảo thế nào cũng , gì cũng tùy ý…”
Phù Dương Tung chỉ hận đến nghiến răng.
chẳng thể gì.
Tâm tư của A mẫu, hiểu rõ.
Thao Dang
Đại ca mất sớm từ nhiều năm , A mẫu chỉ còn hai bọn họ, mà Phù Dương Nghi thì chỉ ăn chơi tiêu xài, chẳng chút bổn sự gì…
Còn thì… cũng tạm .
Nói cho cùng, A mẫu dùng lý do để cho qua với đám Nguyên Khanh.
Gương mặt Phù Dương Tung đầy vẻ bất mãn.
Phùng Vận cũng .
Vừa nàng còn kịp mở miệng, thì Phù Dương Nghi thao thao bất tuyệt như b.ắ.n pháo, khiến trở tay kịp.
Chờ đến khi chen lời, Phùng Vận mới nghiêm túc đánh giá vị Đan Dương Quận vương mặt, y phục hoa lệ, bộ dạng khinh khỉnh, đúng là Phù Dương Tung.
Gương mặt mang nét non trẻ, ngày thường sống trong cảnh cẩm y ngọc thực, qua mềm mại yểu điệu, còn tưởng chỉ mới mười bảy mười tám, ai mà nghĩ là ca ca của Phù Dương Nghi?
“Khoan , Huyện quân.” Phùng Vận về phía Phù Dương Tung, đổi là một ánh mắt lườm nguýt, nàng bèn chậm rãi bật , thản nhiên :
“Ta ý định giữ Quận vương , điền trang của cũng thiếu trâu ngựa, xin hai vị cứ tự nhiên.”
Nàng khẽ hành lễ với bọn họ lưng bước .
Phù Dương Tung vốn dĩ chẳng vui, nay câu , lửa giận càng dâng trào.
Nàng lấy gì mà xem thường ?
“Vương phi là ý gì? Chẳng lẽ còn xứng trâu ngựa cho ngươi?”
Phùng Vận đầu , lời nào.
Phù Dương Nghi trừng mắt với ca ca gì, chạy vài bước tới kéo tay Phùng Vận .
“Vận nương đừng giận mà!” Phù Dương Nghi nũng, liên tục nháy mắt với Phùng Vận.
“Mẫu dặn nhất định xong chuyện , A Vận cho một cơ hội để thể hiện mặt ? Để ở thôn Hoa Khê sửa đổi lầm.”
Phùng Vận nheo mắt, đánh giá Phù Dương Nghi từ xuống .
Rồi từ từ chuyển ánh sang gương mặt Phù Dương Tung.
Quả thật ít con cháu thế gia đến thôn Hoa Khê học hành, nhưng lớn nhất cũng chỉ mới mười ba tuổi, còn cái “đại hài tử” ngoài hai mươi , bảo nàng thu nhận thế nào?
Trưởng Công chúa ý gì đây?
Người xưa nay nuông chìu con như mạng, nay nỡ lòng để nhi tử đến thôn Hoa Khê chịu khổ?
Nàng khẽ mỉm , quá khách sáo, cũng chẳng quá lạnh nhạt, giọng nhàn nhạt:
“Huyện quân quá lời , Phùng Vận dám nhận. Thôn Hoa Khê cũng chẳng của , Quận vương đến đều tự do, chẳng do quản.”
Phù Dương Nghi cau mày, hạ giọng : “Ý của mẫu , là để nhị ca đến quý thôn giảng học, tìm việc để , rèn giũa tính tình một phen.”
Giảng học?
Tim Phùng Vận khẽ động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-694.html.]
Thôn học ở Hoa Khê tuy danh tiếng vang xa, nhưng chủ yếu dựa môn toán thuật, còn về các mặt khác, ngoài Nhậm Nhữ Đức, thật sự mấy vị học vấn rộng rãi.
Tên Phù Dương Tung , tuy là hạng công tử bột thật, nhưng dù cũng là nền tảng gia học Hoàng thất, nếu chịu đến dạy học, thì đám hài tử trong thôn cũng mở rộng tầm mắt…
Phù Dương Nghi sợ nàng từ chối, liến thoắng ngừng:
“Nhị ca tuy lo ăn, nhưng chuyện đèn sách thì giỏi, lúc Hoàng đế cữu cữu còn tại vị, từng nhiều khen ngợi học hành giỏi lắm. A Vận nếu tin, thể thử kiểm tra mà!”
Phùng Vận thấy bộ dạng sốt ruột của nàng .
Chậm rãi thở một , cố nén niềm vui vì nhặt của quý, trầm giọng :
“Giữ thì , nhưng ngân sách của thôn học hạn, thể mời nổi một vị tôn quý như Quận vương…”
“Ôi dào, lấy tiền, nhị ca lấy tiền .”
Một dạy học lấy tiền, tìm ?
Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng, gật đầu như thể khó khăn lắm mới đồng ý.
“Vậy thì… ở cũng .”
Phù Dương Nghi bày vẻ khinh bỉ ca ca , :
“Chỉ là điền trang của còn xây xong, nhị ca e rằng tạm trú ở quý trang một thời gian. Nếu thật tiện, cho ở trong thôn học cũng …”
Phùng Vận liếc Phù Dương Tung một cái.
“Đã là lệnh của Trưởng Công chúa, Phùng Vận nào dám theo.”
Lúc Phù Dương Nghi mới thở phào một thật dài.
“Thế thì quá. Đa tạ Vận nương…”
Lời còn dứt, như thể sợ nàng đổi ý, nàng buông tay áo Phùng Vận, hớn hở chạy về phía xe ngựa đang đậu ở đằng xa, ngừng vẫy tay với Phùng Vận.
“A Vận, nhị ca thương thế khỏi hẳn, đừng sợ mẫu trách, cứ sai bảo thoải mái là …”
Phù Dương Tung chẳng mang theo một kẻ hầu nào, đến một tiểu đồng cũng .
Phù Dương Nghi chạy vội lên xe ngựa, xe từ từ chạy tới, nàng từ trong xe vứt một cái bọc hành lý.
“Vận nương, tái kiến nhé. Nhị ca, ngươi cố gắng cải tạo , và mẫu sẽ chờ tin vui từ ngươi trong phủ đấy…”
Phù Dương Tung ánh mặt trời gay gắt, cái bọc vấy đầy bụi đất, mặt mày như sắp đến nơi, như d.a.o cứa từng nhát một.
Từ nhỏ sống trong cảnh lụa là gấm vóc, hầu kẻ hạ vây quanh, nào từng ngày thảm hại thế ?
Phùng Vận liếc một cái, cái bọc đất.
“Quận vương hôm nay nghỉ ngơi cho , ngày mai sẽ bắt đầu giảng dạy.”
Nói , nàng gọi A Lâu.
“Dẫn Quận vương đến thôn học, tìm một gian nhà khá một chút cho ở.”
A Lâu lộ vẻ khó xử.
“Thưa nữ lang, thôn học kín hết chỗ ở ạ…”
Phùng Vận nhíu mày: “Ta nhớ Triệu ở một một gian? Hay là để Quận vương ở chung với Triệu .”
A Lâu ngẩn , .
Sắc mặt Phù Dương Tung gần như chuyển sang màu xanh lá.
Mẫu bảo đến ở điền trang, giao tay nữ nhân , đúng là lột một lớp da mà. Không mang theo hầu đành, giờ còn bảo ở chung với một tên nghèo rớt mồng tơi nào đó?
Chẳng khác nào tù cả!
“Không cần Vương phi ban ơn.”