Ban đầu nàng vốn chỉ ôm ý định thử nghiệm, mà dân trong làng thu hoạch muộn, chỉ sợ kịp thời vụ, nên nàng cũng gì về chuyện .
Thấy tò mò, nàng suy nghĩ một chút, nhân cơ hội liền giải thích về chuyện lúa tái sinh.
“Khi thu hoạch lúa, đừng tổn thương gốc rạ, giữ ít nhất chín tấc gốc thấp, đó bón phân giữ nước, từ các chồi bên gốc thấp sẽ đẻ nhánh, một tháng thể trổ bông, hai tháng là chín, đến tháng mười sẽ thể thu thêm một vụ lúa nữa.”
“Thu thêm một vụ?!”
Trên mặt dân làng đều hiện đầy vẻ kinh ngạc.
“Lúa gặt một là xong , thể mọc ?”
“Lý chính nương tử đang đùa đấy chứ?”
Phùng Vận mỉm : “Mọi cứ chờ vụ thu của lúa tái sinh nhà hãy quyết định sang năm theo …”
Sang năm?
Vừa đến đó, tỏ vẻ bằng lòng.
“Sao nhà ?”
Phùng Vận : “Vì nhà xuống giống sớm, thu hoạch sớm, chuẩn từ , bón phân gốc…”
Nàng cúi nhặt một nhánh rơm đất, hiệu cho .
“Các vị mang lúa nhà về so thử, hạt lúa nhà đầy đặn, cao lớn hơn nhiều. Giai đoạn đầu chăm mạ , mới thể tích lũy đủ sức mạnh cho vụ tái sinh. Nếu , dù để gốc rạ cho đẻ nhánh , cũng khó mà thu hoạch …”
Trên gương mặt đều lộ vẻ thất vọng.
Dù trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi về khả năng lúa tái sinh, nhưng nếu nhà Lý chính nương tử thật, mà họ thì , chẳng là thiệt to ?
Mất một vụ thu.
Phần lớn đều thể hiểu, dù tình trạng cây mạ khác , cũng chẳng thể bắt chước Lý chính nương tử .
vẫn ít , vì lợi, bắt đầu oán trách.
“Nếu Lý chính nương tử sớm lúa thể tái sinh, thì nhà cũng xuống giống sớm, cũng thu hoạch sớm …”
“Phải đó. mà lúa tái sinh thì vẫn , cứ chờ xem .”
Tiếng bàn tán rì rầm vang lên trong đám , Phùng Vận thấy.
Thao Dang
nàng đoán , ắt hẳn sẽ sinh lòng oán trách.
Nàng thêm gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm với , rời khỏi ruộng lúa.
Vừa định ruộng hái một nắm rau dền hoang, liền thấy Phù Dương Nghi dẫn theo một lang quân trẻ tuổi bước .
Nhìn kỹ thêm một chút, rõ ràng là Đan Dương Quận vương Phù Dương Tung.
Xem vị lang quân ăn chơi khỏi hẳn vết thương, thể ngoài dạo chơi .
đến thôn Hoa Khê?
Trong lòng Phùng Vận dấy lên nghi ngờ, nhưng mặt lộ nửa phần, đợi đến khi Phù Dương Nghi hí hửng tiến gần, nàng mới thi lễ:
“Tham kiến Bình Nguyên Huyện quân, tham kiến Đan Dương Quận vương.”
Dưới hai triều Hy Phong và Hưng Hòa, phủ Trưởng Công chúa một nhà hiển quý, hai vị cũng là con cưng của trời, đến cũng khiến khác nhường ba phần.
thời thế khác .
Trưởng Công chúa tuy vẫn cao quý, vẫn là trụ cột trong hoàng tộc, nhưng thế lực chẳng còn như xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-693.html.]
May mà, Phù Dương Nghi để tâm đến những điều đó.
Thấy Phùng Vận là nhào tới thiết, chẳng màng gì khác.
“Vận nương, Vận nương, ngươi đến xem nhà ?”
Bình Nguyên huyện quân mua mảnh đất giá cao trong tay Phùng Vận, từ lâu động thổ xây dựng.
Phùng Vận từng cố ý đến xem, nhưng ngày ngày , vẫn thấy cảnh tấp nập nơi đó. Gạch xanh ngói biếc, cây xanh hoa thắm, từng xe từng xe vật liệu kéo đến công trường, tiến độ cực nhanh, mấy hôm thấy dựng xà nhà…
Bởi , khi thấy hai bên khu đất vẫn còn hoang, Phù Dương Nghi nôn nóng, nhân lúc trưởng ở bên, liền hạ giọng hỏi Phùng Vận.
“Bao giờ phủ của Ôn tướng quân mới khởi công?”
Lúc bán mảnh đất giá cao , Phùng Vận vốn rõ, mảnh đất bên cạnh để dành cho Ôn Hành Tố, nhưng Ôn Hành Tố vẫn độc , ý định xây nhà, chuyện liền kéo dài.
Phù Dương Nghi nhắc đến, Phùng Vận chợt thấy, nàng nên nghĩ cho trưởng một chút.
Đại bận bịu như thế, thời gian lo liệu.
rốt c.uộc vẫn gia đình, Nam Tề chẳng thể về, một chốn an tại An Độ.
Không là “nhà cửa”, mà là một “gia đình”.
Phùng Vận khẽ : “Ta đang chọn ngày giúp , chờ xem ngày là khởi công ngay.”
Đôi mắt Phù Dương Nghi lập tức sáng rỡ.
“Thợ xây nhà cho , tay nghề , nhanh, thấy , lát nữa sẽ gọi tới, tiền công gì đó, bọn họ đều dễ thương lượng.”
“Khụ!” Phù Dương Tung ho khẽ một tiếng, lên tiếng nhắc nhở.
Muội chẳng giữ chút đoan trang, mà nhịn nổi nữa.
Lần đánh ở Tiểu Giới Khâu đó, chỉ đau cái , mà còn đau cả thể diện của Phù Dương Tung.
Từ hôm đó, thanh danh của liền sụp đổ.
Rõ ràng chẳng gì, chỉ cùng Nguyên Khanh lên núi, ai ngờ thành chuyện vang khắp thiên hạ, còn đồn rằng thông đồng với Thanh Hà Quận hầu và nhi tử Hầu phủ Tuyên Bình là Khúc Phong, cùng trêu chọc Phùng Vận…
Thật là oan uổng đến trời long đất lở.
Cơn giận , vẫn nuốt trôi.
hiểu A mẫu chẳng những bênh , đòi công đạo, mà khi thương tích đỡ, còn bắt theo Phù Dương Nghi tới Hoa Khê thôn , còn đến giúp Phùng Vận việc…
Mà cái Phù Dương Nghi , lo chính sự, mở miệng là chuyện tìm nam nhân, khiến tức đến nghẹn họng, mặt mày càng lúc càng khó coi.
Hắn chen ngang, thành công khiến sự chú ý của Phùng Vận và Phù Dương Nghi lệch .
“Phải , suýt nữa quên mất nhị ca của .” Phù Dương Nghi vui vẻ khoác tay Phùng Vận, vẻ thiết lắm.
“A Vận, A mẫu bảo mang nhị ca tới thôn Hoa Khê chuộc tội, ngươi đừng khách khí, cứ việc sai bảo, sai gì nấy, bảo trâu ngựa cũng , nhất định giúp ngươi xả hết cơn tức mới thôi.”
382- Bên trong ẩn họa.
Hai mắt Phù Dương Tung trợn tròn.
A mẫu rõ ràng như mà…
Chỉ bảo đến học hỏi, rèn luyện, còn lo chuyện gia nghiệp…
Phù Dương Nghi chẳng nể mặt chút nào.
“Trợn mắt gì? A mẫu để ngươi tới thôn Hoa Khê, chính là để trâu ngựa đó. Suốt ngày theo mấy đám ăn chơi…”