“Nương tử sẽ .”
Phùng Vận thấy Tiểu Mãn phấn khích như , liền mỉm , mở mấy cái hộp .
Vải vóc, trang sức, còn một ít cao dưỡng da.
Đổng Bách : “Thái hậu nương nương bảo, nhờ Vương phi chăm sóc việc ăn ở của Bệ hạ, sớm mang chút lễ vật cảm tạ, chỉ là mãi kéo dài đến bây giờ, mong Vương phi chớ trách.”
Phùng Vận vội vàng hướng về phía Tây Kinh hành một lễ.
“Đa tạ nương nương ban thưởng, thần phụ cảm niệm thánh ân, thụ sủng nhược kinh.”
Miệng nàng êm tai, nhưng Đổng Bách gương mặt điềm tĩnh , thật chẳng thấy vẻ gì gọi là thụ sủng nhược kinh, chỉ gượng hai tiếng.
“Tiểu nhân xin cáo lui , Bệ hạ lát nữa nghỉ trưa, nếu thấy tiểu nhân, Lâm nữ sử thế nào cũng trách mắng.”
Nhắc đến Nguyên Thượng Ất, sắc mặt Phùng Vận liền dễ coi hơn một chút.
“Dạo Bệ hạ khỏe ?”
Đổng Bách đáp: “Thưa Vương phi, Bệ hạ vẫn như thường, thời tiết nóng, ăn ngủ yên, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đến tìm Vương phi, hôm nay Lâm nữ sử mắng cho một trận, mới chịu ngoan ngoãn sách.”
Phùng Vận thấy n.g.ự.c nặng trĩu.
“Ta lát nữa sẽ bánh lục điểm cao ngài thích, đến thăm ngài.”
Đổng Bách lời, hí hửng rời .
Phùng Vận lặng lẽ một lát, thực sự xắn tay áo bếp.
Nàng hiểu rõ, nỗi lòng hài tử A Nguyên kéo động , là do Cừ nhi (*) mà khởi.
(*) Nhi tử của Phùng Vận và Bùi Quyết ở kiếp .
Những yêu thương của mẫu đời chẳng thể bù đắp cứu vãn nữa, chỉ thể hòa tan trong từng chiếc bánh ngọt.
…
Lúc mặt trời lặn, Phùng Vận đoán Nguyên Thượng Ất xong sách, liền xách hộp bánh sang, khiến hài tử vui vẻ.
Không ngờ, thấy nàng, Nguyên Thượng Ất đỏ hoe mắt.
“Nương tử giờ mới đến?”
Phùng Vận nổi giọng ấm ức của hài tử, vội vàng đặt hộp bánh xuống, kéo lòng, dịu dàng vuốt lưng hai cái.
“Sao ?”
Thân hình nhỏ trong n.g.ự.c khẽ run lên.
Phùng Vận cúi đầu : “Ơ kìa, ?”
Nguyên Thượng Ất lặng lẽ chảy nước mắt, “Ta sách.”
Phùng Vận cau mày, lấy khăn tay lau nước mắt cho .
“Đọc sách là , nhưng cần vất vả quá. A Nguyên đừng ép bản , ?”
Nguyên Thượng Ất sụt sịt, hít mũi một cái.
“Họ , mấy đứa ở thôn học sách khổ như , chúng nó vui vẻ, thật ?”
Phùng Vận khẽ , “Chăm chỉ sách thì khổ? thầy dạy của họ học vấn cao như thầy của A Nguyên, cũng cần học nhiều thứ như A Nguyên, càng gánh vác hạnh phúc của bao , nên họ sẽ vui hơn một chút…”
Nguyên Thượng Ất bất chợt níu lấy áo nàng, ngẩng đầu .
“Ta thể đến thôn học ? Học cùng bọn họ, chơi cùng bọn họ?”
Phùng Vận im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-691.html.]
Một lúc , nàng : “Ta thể đưa A Nguyên chơi, còn kết bạn với họ , cùng học với họ , chuyện dám chắc, là chờ Đại vương về, hỏi thử ý kiến của ?”
Nghe đến hỏi Bùi Quyết, sắc mặt Nguyên Thượng Ất lập tức ỉu xìu.
“Đại vương sẽ đồng ý , còn cổ hủ hơn cả phu tử nữa.”
Không ngờ Nguyên Thượng Ất đánh giá Bùi Quyết như .
Phùng Vận bật khe khẽ, khẽ bóp vai nhỏ của Nguyên Thượng Ất.
“Ngày mai, thôn học ở Hoa Khê kỳ khảo tháng. Đợi khi kỳ khảo kết thúc, sẽ đưa con đến, ?”
Nguyên Thượng Ất lặng lẽ gật đầu, “Được. Nhất ngôn vi định.”
“Nhất ngôn vi định.”
Thao Dang
“Móc ngoéo!”
“Móc ngoéo.”
Phùng Vận khẽ , ngón tay và bàn tay bé xíu , ngoéo lấy .
…
Thôn học Hoa Khê chỉ khảo tháng, mà còn khảo quý, khảo năm.
Để khiến học trò nhận tầm quan trọng của việc học, Phùng Vận đặc biệt thiết lập một khoản thưởng khá cao dành cho những học sinh xuất sắc.
Từ khảo tháng, đến khảo quý, khảo năm, mức thưởng ngày một tăng lên.
Người coi thi thông thường là các trong thôn học, đôi khi Phùng Vận cũng sẽ phái đến giám sát, để thể hiện sự trang nghiêm của kỳ thi.
Hôm nay là khảo tháng, Nhậm Nhữ Đức từ sáng sớm tới.
Trong thôn học chuẩn nơi ăn ở cho các và một học trò từ nơi khác đến học, các miễn phí .
Nhậm Nhữ Đức phòng ở trong điền trang, nhưng vẫn thích lúc lên lớp thì sang thôn học dùng bữa.
Một là thể gần gũi với học sinh hơn, hai là bởi Trường Môn một loại năng lực “tà môn”, việc gì cũng .
Ruộng đất thì cây cối hơn khác, thu hoạch nhiều hơn khác.
Món ăn giống , nấu ở đây ngon hơn.
Từ lúc ban đầu đến điền trang còn phần coi nhẹ Phùng Vận, nay Nhậm Nhữ Đức dám xem thường nữ nhân , thậm chí còn ghi chép từng việc nàng , nghiên cứu kỹ lưỡng, lượt gửi về Đài Thành cho Tiêu Trình xem…
Ví như quy chế khảo tháng, khảo quý, khảo năm .
Mới mẻ, thú vị, khơi gợi hứng thú học tập, đến cả những tên công tử bột mà đám thế gia phú hộ cố tình cử đến để “học lóm”, cũng quy chế cảm hóa, dần dần đổi tính cải nết, ngày một tiến bộ.
Chính , một , cũng dần dần cảm nhận một thứ cảm giác thành tựu khó nên lời, thậm chí còn chủ động tăng thêm vài tiết dạy…
Nhậm Nhữ Đức bước phòng trong thôn học, thấy Phùng Vận đang ở đó thì sững , lập tức mỉm hành lễ.
“Hôm nay nương tử định đích giám khảo ?”
Phùng Vận mỉm nhẹ nhàng, “Ta tới đặc biệt là để chờ .”
Trong lòng Nhậm Nhữ Đức khẽ động, nhưng mặt ngoài hề lộ vẻ khác lạ, hào sảng, vuốt râu : “Không nương tử điều chi chỉ giáo?”
“Không dám.” Phùng Vận lễ, dừng một chút thu nét mặt, nghiêm túc :
“Còn chút thời gian nữa mới tới kỳ khảo, xin mời , chúng chuyện thẳng thắn.”
Nhậm Nhữ Đức xuống.
Đã sớm chuẩn nóng.
Phùng Vận cũng vòng vo, thần sắc nghiêm trọng :
“Kể từ khi xưởng than tổ ong của Trường Môn hoạt động, cũng thấy , thương nhân tìm đến ngày càng nhiều. Có từ phương nam, cũng từ phương bắc, nhưng trong lòng vẫn thấy yên tâm.”