Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 690
Cập nhật lúc: 2025-07-06 12:12:39
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh của Khúc c.ung, Diêu Nho từng với Phùng Vận.
Thực thể ông gì nghiêm trọng, vấn đề ở đầu óc.
Phùng Vận nghi ngờ là do hôm đó để dựng lên “gian tình”, nàng sai thị vệ gõ một gậy đầu ông mà .
Tất nhiên nàng thật với Diêu đại phu.
Chỉ là khi bàn bạc bệnh tình, nàng từng nhắc qua, bệnh như thế … cần tránh kích thích thêm nữa.
“Để tránh ông kích động trở , vẫn bàn bạc gì với ông .” Hầu phu nhân rưng rưng tiếp tục :
“Sau chuyện , cũng nghĩ thông . Không Dương Tam nương tử, thì cũng sẽ một nữ lang nào khác thôi, suy cho cùng cũng chẳng khác gì. Thà là nhặt lấy một sẵn . Ít nhất thì… Dương Tam nương tử nhà đẻ ai cả, cũng chẳng tranh giành gì…”
Bà chỉ danh phận Hầu phu nhân, những chuyện khác đều định can dự nữa.
Phùng Vận ánh lệ lấp lánh trong mắt bà , cảm thấy bà thật sự nghĩ thông một trận bệnh thập tử nhất sinh của Tuyên Bình hầu, lòng cũng nguội lạnh.
…
Phùng Vận đặt chén xuống, nhàn nhạt hỏi :
“Vậy Hầu phu nhân từng nghĩ đến… nếu hài tử đó thật sự của Tuyên Bình hầu thì ?”
380- Cẩn thận định kế.
Hầu phu nhân ngẩn .
Sao thể chứ?
“Hôm đó chính mắt thấy ông đêm khuya hẹn gặp Dương Tam nương tử…”
Xe ngựa dừng ngay cửa, tiện nhân còn tự tay đón ông .
Dù bà tận mắt thấy hai họ lăn lên giường, nhưng nửa đêm nửa hôm, nam nữ độc gặp gỡ, còn chuyện gì khác?
Hầu phu nhân buột miệng, thấy Phùng Vận lên tiếng mới giật nhận lỡ lời, đành gượng hai tiếng: “Làm Vương phi chê .”
Vì giữ giọt m.á.u nối dõi cho phu quân, bà đúng là nhẫn nhịn ít.
Phùng Vận khẽ cong khóe môi, khẳng định cũng chẳng phủ định, chỉ nhẹ giọng :
“Ta hiểu ý của Hầu phu nhân. Phu nhân cứ về , chờ phủ Thứ sử kết luận rõ ràng, tiếp cũng muộn. Hơn nữa, chuyện hệ trọng thế , phu nhân vẫn nên suy xét kỹ lưỡng, hãy đưa quyết định c.uối cùng.”
Hầu phu nhân nàng nửa dỗ nửa khuyên mà rưng rưng rời .
Phùng Vận bóng dáng bà rầu rĩ rời khỏi, trong lòng nên thương hại, đồng cảm là trách mắng một câu vô dụng.
Tiễn khách xong, lúc nàng nhà thì thấy Tiền Tam Ngưu đang ôm khinh giáp của Bùi Quyết tới.
Nàng hỏi: “Đại vương định ngoài?”
Tiền Tam Ngưu nàng, hành lễ đáp: “Đại vương … dạo một chuyến đến núi Tú Phong.”
Phùng Vận đón lấy áo giáp từ tay .
“Ngươi lui xuống .”
Tiền Tam Ngưu vái chào lui .
Khi Phùng Vận bưng áo bước phòng, Bùi Quyết mới tắm xong, tóc còn nhỏ nước, kịp vắt khô. Tấm trung y trắng tinh khôi xộc xệch, lộ một phần n.g.ự.c rắn chắc.
Trong đầu nàng vẫn còn hình ảnh Hầu phu nhân sắp mà nổi, tâm trí phần thất thần, cũng gì, chỉ lặng lẽ bước đến giúp y phục.
Bùi Quyết nhận tâm trạng nàng điều khác thường.
“Không vui ?”
Phùng Vận ngẩng đầu lên: “Không .”
Bùi Quyết mím môi, mặc cho nàng giúp khoác áo giáp nhẹ. Đến khi y phục đúng chỗ, mới dùng sức vung vẩy cánh tay, ưỡn thẳng lưng :
“Nàng xem, thương thế của khỏi hẳn .”
Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng, cúi đầu giúp chỉnh đai lưng, vẻ mặt phần trầm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-690.html.]
Bùi Quyết chợt cúi xuống, cố rõ biểu cảm của nàng.
“Vài hôm nữa sẽ về.”
Phùng Vận nhàn nhạt ngẩng đầu:
“Ta . Đại vương là Tú Phong sơn, định thu phục đám sơn tặc đó đúng ?”
Bao lâu nay bao vây mà tấn công, Phùng Vận đoán Bùi Quyết ý thu phục chứ tru diệt.
Nếu thì chẳng kéo dài đến bây giờ.
Cũng vì kéo dài quá lâu, những vây khốn núi sớm kiệt sức, Bùi Quyết chọn lúc “gắng gượng thể bệnh” mà lên núi, là lúc thích hợp nhất.
Nếu là nàng, cũng sẽ như .
Nàng chỉ chút tiếc nuối, một đội quân gan lì như thế, thể dùng cho , đáng tiếc. Chứ thật như Bùi Quyết tưởng, nàng vì lo lắng mà giận hờn gì.
Bùi Quyết nàng.
Trong mùa hè oi ả thế , gò má nàng tái nhợt, mà khoác giáp nhẹ lên bắt đầu rịn mồ hôi.
Bùi Quyết khẽ chạm tay nàng.
“Sao tay lạnh thế?”
Không giận thì là bệnh .
Hắn khẽ nhíu mày: “Có chỗ nào khó chịu ?”
Phùng Vận lắc đầu: “Đến tháng thôi, gì khác.”
Thao Dang
Bùi Quyết nhẹ gật đầu, vẻ mặt thoáng qua chút thất vọng.
Phùng Vận đang cúi đầu chỉnh tà áo, hề nhận biểu cảm .
“Vậy thì nhớ giữ gìn sức khỏe, lát nữa sẽ bảo Phù Dương Cửu đến bắt mạch bình an cho nàng.”
Phùng Vận bật khẽ: “Ta nào yếu ớt đến thế?”
Phù Dương Cửu dù là đại phu, rốt c.uộc vẫn là nam nhân.
Lúc thì bắt mạch chu kỳ, lúc thì theo dõi chuyện phòng sự, sắp thành thái giám trong Đại Nội đến nơi .
Nàng tưởng Bùi Quyết chỉ cho lệ, ai dè rời khỏi cửa bao lâu, Phù Dương Cửu hớn hở tới nơi.
“Vương gia bảo đến xem mạch bình an cho tẩu tẩu, nên tới đây…”
Y còn tưởng Phùng Vận thai, nên Bùi Quyết mới dùng vẻ mặt nghiêm túc dặn dò y đặc biệt chú ý đến thể trạng của nàng.
Nào ngờ…
Chỉ là… tới tháng.
Cũng đến mức như chứ?
Phù Dương Cửu kê đơn, chỉ dặn dò nàng giữ gìn thể, hạn chế đồ lạnh, xách hòm thuốc .
Vừa bước cửa, y mới sực tỉnh…
Có Bùi Vọng Chi con ?
Y đầu cánh cửa phòng Phùng Vận, khẽ thở dài.
…
Ngày thứ hai khi Bùi Quyết rời , gần đến trưa, trong Dưỡng Tâm Trai đội nắng đến nơi.
Dẫn đầu là tiểu hoàng môn bên cạnh Nguyên Thượng Ất, Đổng Bạch.
Hắn hôm nay nhận lễ vật do Đoan Thái hậu từ Tây Kinh gửi đến, trong đó mấy món là quà tặng riêng cho nàng, Hoàng thượng bảo mau chóng mang tới.
Tiểu Mãn tò mò đám đồ dùng tinh xảo từ trong c.ung, mắt mở to.
“Đổng công công, đây là gì ?”
Đổng Bạch nở nụ tươi, chắp tay hành lễ với Phùng Vận.