Những bông lúa chín vàng nặng trĩu hạt căng mọng, cúi đầu theo gió lay động, cả cánh đồng hiện lên như bức tranh sơn thủy hữu tình, đầy thi vị.
Ánh mắt nàng ngập tràn dịu dàng.
Thao Dang
“Ngài đúng. Lúa trồng quả là hơn khác. Sau Đại vương già , cởi giáp quy điền, thì cùng th.i.ế.p về đây trồng lúa nhé.”
Nàng vốn chỉ đùa.
Bùi Quyết nàng thật sâu.
“Được. Nàng đợi .”
Chung quanh ai lạ, hai ở đầu gió.
Cánh đồng xa gần bậc thang chồng lớp, đôi khi vọng tiếng , rộn ràng mùa vụ.
trong đình gỗ, là một mảnh tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Một đôi phu thê, cách cả hai kiếp , trong lòng đều giấu muôn điều, bên hồ ngắm mùa gặt, thật lâu ai gì thêm.
c.uối cùng, vẫn là Phùng Vận phá tan yên lặng.
“Thân thể lành, nên lâu, về thôi.”
Bùi Quyết nàng một cái, chậm rãi dậy.
Hai tay trong tay trở về trang, một nữa thu hút bao ánh từ đám đông.
Thế là tin Ung Hoài Vương bình phục, nhanh chóng truyền khắp nơi.
Ngay đó, đến thăm hỏi.
Những lời hỏi thăm mà đó Phùng Vận từ chối, nay rộ lên thêm một đợt.
Bùi Quyết ứng phó, tất cả đẩy hết cho Phùng Vận.
“Nếu vì đại kế của nàng, thà giả bệnh đó, cần ứng phó với đám tục nhân ?”
Phùng Vận điềm nhiên nhận lấy việc phiền phức.
“Đại vương cứ yên tâm, việc lo liệu.”
Lần nàng khá hứng, chỉ cần là Hoàng tộc tôn thất thế gia vọng tộc đến thăm, nàng đều đích tiếp đãi, nhận lấy lễ vật, hồi lễ tương xứng, còn mời khách đến khi vụ mùa kết thúc, sẽ mở tiệc tại trang, mời nếm thử gạo mới.
Có đến thật lòng chúc mừng.
cũng kẻ, tin Bùi Quyết c.h.ế.t, chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang.
Trang viện đến tấp nập.
Phùng Vận ngó tình hình bốn phương, cân nhắc tính toán còn bao lâu nữa thì lúa gặt xong, thóc kho, càng lúc càng cảm thấy thời gian đủ, bắt đầu chút hối hận vì mặt lo liệu mấy việc lặt vặt cho Bùi Quyết.
Những buổi đón khách, tiễn khách như , vốn thứ nàng yêu thích.
“Đều tại ngài.” Phùng Vận cố ý than phiền mặt Bùi Quyết, “Trang vốn yên tĩnh thanh nhàn, từ khi Đại vương đến, liền phá tan hết. Hôm nay vương , mai hầu nọ, bận c.h.ế.t.”
Bùi Quyết nàng, lặng một lát.
“Ứng phó qua loa là .”
Phùng Vận gì.
Hắn bảo: “Không ứng phó thì cứ để gác cổng từ chối là xong.”
Thấy tràn đầy ý bảo vệ, Phùng Vận cố lắm mới giấu nụ nơi khóe môi, “Vậy chẳng là khiến Đại vương mang thêm phiền phức?”
Bùi Quyết khẽ nhíu mày.
Hắn nhớ tới kiếp , nàng từng mà : “Chỉ yên tĩnh”, thanh âm khỏi trầm khàn hơn một chút.
“Vậy Vận nương , đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-689.html.]
Phùng Vận mím môi, suýt nữa bật thành tiếng.
“Th.i.ế.p Đại vương nhớ kỹ, là vì ngài nên mới ứng phó với đám đó…”
Vì ngài…
Ánh mắt Bùi Quyết khẽ rung động.
Rồi nàng tiếp: “Những gì ngài nợ , đều trả hết.”
Bùi Quyết lời đến miệng nuốt xuống, gì thêm.
Phùng Vận liếc , đang định lên tiếng thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
“Phu nhân, phủ Tuyên Bình hầu tới, cầu kiến phu nhân.”
Là giọng của A Lâu.
Phùng Vận liếc Bùi Quyết, “Không gặp, cứ bảo hôm nay mệt …”
A Lâu cúi , dâng lên một tờ lễ đơn, khẽ :
“Là Hầu phu nhân đích đến.”
Phùng Vận lướt qua danh sách lễ vật, trầm ngâm một lúc.
“Thần tài tới cửa , mời hoa sảnh.”
So với Bùi Quyết thương, quà tặng phủ Tuyên Bình hầu đưa tới rõ ràng hậu hĩnh hơn nhiều. Phùng Vận còn thấy mặt Hầu phu nhân, đoán hẳn là chuyện cần nhờ.
nàng ngờ, Hầu phu nhân tới… vì Dương Tam nương tử.
Vừa xuống, cả hai đều ăn ý mà tránh nhắc đến chuyện xảy hôm ở phủ Thứ sử, chỉ nhấp qua loa, khách khí hỏi han vài câu nhạt nhẽo.
Chờ uống xong một chén , Hầu phu nhân bất ngờ đổi chủ đề, dậy hành lễ thật sâu với Phùng Vận.
“Lần Hầu gia thể giữ mạng, nhờ Diêu đại phu y thuật cao minh…”
Phùng Vận thật giả, chỉ nhàn nhạt .
“Phu nhân khách khí . Diêu đại phu tuy ở Hoa Khê, nhưng của trang . Lễ , thật dám nhận.”
“Dám nhận chứ. Việc liên quan đến huyết mạch của Hầu phủ, lễ lớn cỡ nào, Vương phi cũng xứng đáng nhận lấy…”
Hầu phu nhân nàng, vành mắt bỗng đỏ lên.
“Vương phi là minh bạch, cũng quanh co nữa. Hôm nay đến đây, ngoài thăm hỏi Đại vương, cũng là … cầu xin Vương phi, giơ cao đánh khẽ một …”
Phùng Vận im lặng, ánh mắt nửa nửa , chằm chằm bà .
Hầu phu nhân trong lòng thoáng run lên, giọng cũng mềm xuống.
“Vương phi đừng hiểu lầm, ác ý gì, chỉ là… giữ mạng sống cho Dương Tam nương tử…”
Phùng Vận khẽ “ồ” một tiếng, chân mày khẽ nhướn, cố tình tỏ ngạc nhiên.
“Hầu phu nhân lòng Bồ Tát, thật đáng kính, nhưng với hạng ti tiện, nhọc lòng đến thế?”
Hầu phu nhân khổ, đầu khẽ lắc, nước mắt gần như rơi xuống.
“Phong nhi mất, cũng lớn tuổi, chẳng còn khả năng sinh con cho phủ hầu nữa. Dương Tam nương dù thế nào, bụng nàng cũng đang mang giọt m.á.u của họ Khúc. Ta thể trơ mắt nàng c.h.ế.t cùng hài tử …”
Phùng Vận quả thật phần bất ngờ.
Bao nhiêu ngày nay, ngay cả Dương Lệnh Hương còn dám khẳng định hài tử trong bụng là của Khúc c.ung, mà Hầu phu nhân chủ động nhận lấy?
Việc điều gì bất thường.
Phùng Vận nhân lúc cúi đầu uống , suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên, mỉm hỏi:
“Chuyện … cũng là ý của Tuyên Bình hầu ?”
Hầu phu nhân lắc đầu, “Hầu gia may mắn giữ mạng, thể cực kỳ suy nhược. Diêu đại phu , e rằng đời khó lòng hồi phục, sống nhờ thuốc thang mà qua ngày…”