Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 688

Cập nhật lúc: 2025-07-06 12:12:34
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn bèn bổ sung một câu: “Có việc bàn.”

Giọng trầm thấp vang tai, Phùng Vận nhướng mày, hiệu cho bọn hạ nhân lui , mới đến bên cạnh , đưa mắt theo tầm của , hướng về những đóa hoa nở rộ trong sân viện.

“Mặt trời mọc đằng tây chăng, Đại vương thế mà bàn chính sự với ?”

Bùi Quyết liếc nàng một cái.

Phùng Vận bật , “Việc gì, ?”

Bùi Quyết : “Lý Tông Huấn âm thầm liên hệ ít thương nhân, đang thu mua lương thảo, thạch mặc khắp nơi…”

Phùng Vận đến đó liền .

“Đại vương quả nhiên tin tức nhạy bén. Ngài định với , đám thương nhân gần đây đến Trường Môn, ít là do Nghiệp Thành phái tới?”

Bùi Quyết thấy nàng vốn giấu diếm gì, cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Cẩn thận vẫn hơn. Ta sẽ can thiệp việc nàng bán than tổ ong.”

Phùng Vận ngẩn .

Nghĩ đến mấy câu hôm , nhịn bật .

“Ta cũng chỉ bán mỗi than tổ ong, cái gì cũng bán. Tỷ như… mặt?”

Bùi Quyết nhướng mắt, lạnh lùng nàng chằm chằm.

Phùng Vận nhàn nhạt : “Không lấy gì từ chỗ Thuần Vu Diễm, ông liền chuyển sang nhằm . Lý Tông Huấn cũng tiến lùi, giúp ông một phen, thì ?”

Bùi Quyết khẽ cau mày: “Nàng định xử lý thế nào?”

“Ta sớm tính giùm ông .” Phùng Vận môi khẽ cong, nghiêng , ngước mắt khuôn mặt Bùi Quyết.

“Đại tướng quân, ngài cùng diễn màn kẻ hát trắng, hát đen ?”

Bùi Quyết “ừ” một tiếng, mắt đen như mực nhuộm.

“Ta đóng vai mặt đen thế nào? Nàng mặt trắng ?”

Phùng Vận phì thành tiếng.

Quả nhiên chẳng cần nhiều lời, liền nhận phần khó về .

Phùng Vận : “Đại vương dốc sức ngăn chặn tuyến vận chuyển của Nghiệp Thành, chỉ lương thảo, thạch mặc, mà cả những vật tư cần thiết khác cũng nhất luật chặn , ép cho ông nghẹt thở, tới cùng đường nới tay.”

Bùi Quyết nàng: “Còn nàng?”

“Ta ư?” Phùng Vận khẽ nheo mắt, đôi tay ống tay áo rộng khẽ xoắn , giọng trong veo:

“Sẽ nhanh thôi, sẽ vì Lý Tông Huấn mà dâng đến một tuyến đường bí mật để vận chuyển. Tới lúc đó, Đại vương chỉ cần mở một mắt, nhắm một mắt.”

Bùi Quyết nhướng mày, đáp.

Phùng Vận nửa nửa nghiêng về phía :

“Không ? Phu quân?”

Nàng tươi rói, ánh mắt trong trẻo mà thẳng thắn.

Bùi Quyết , nàng đang tính kế khác.

May , tính .

379- Ngoài dự liệu.

Bùi Quyết dưỡng thương lâu, chẳng khác nào tiểu nương tử giữ nơi khuê phòng, khỏi cửa , chẳng bước qua cửa . Ngoài trong phòng Phùng Vận và hai thị vệ cận, gần như ai ở trong trang viện từng thấy mặt Đại vương.

Chiều hôm , vô cùng ngạc nhiên phát hiện, Ung Hoài Vương sự dìu đỡ của Vương phi, rốt c.uộc cũng khỏi phòng, một mạch khỏi trang, đến tận ngoài ruộng “thị sát” vụ mùa đang đến kỳ trổ bông.

Hai sóng bước .

Một đám thị vệ, gia nhân theo .

Ung Hoài Vương sắc mặt lạnh lùng, Vương phi . Hai phu thê đồng lòng, thuận mắt xứng đôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-688.html.]

lúc mùa bận rộn, chiều về nắng dịu, nóng nực tản , nông phu khỏi nhà, ba một nhóm, năm một bọn, khắp các bờ ruộng đầu thửa đều là bóng việc.

Bùi Quyết chọn đúng lúc mà xuất hiện, lập tức khiến ánh đổ dồn về phía .

Từ Trường Môn đến khắp thôn Hoa Khê, nhanh chóng sôi sục.

“Ung Hoài Vương khỏi hẳn ?”

“Ta thấy chắc… nếu thật sự khỏe, còn để Vương phi dìu đỡ?”

“Ngươi cái gì? Đó gọi là phu thê thâm tình.”

Thao Dang

“Dù cũng là còn nguy hiểm tính mạng…”

“Lại đêm nay mất ngủ …”

“Vạn Ninh chẳng đang đánh cướp ? Thân Đồ tướng quân đánh mãi phá núi Tú Phong, nay Đại vương bình phục, e rằng ngày lành của bọn thổ phỉ cũng đến hồi kết.”

“Phải đó, là thì cũng đích báo thù cái hận …”

Người trong thôn bàn tán xôn xao khắp nơi.

Phùng Vận đưa Bùi Quyết tới nghỉ chân ở lầu gác bên hồ sen, như gì, chỉ bảo dâng , thong thả trò chuyện.

“Đại vương thấy thế nào?” Phùng Vận hỏi.

Bùi Quyết đưa mắt quanh, hồi lâu mới đầu liếc nàng.

“Lúa nhà chúng hơn nhà khác.”

Nhà chúng ?

Phùng Vận liếc một cái, nhếch môi nhạt.

“Ta hỏi ngài, bao lâu khỏi phòng, chằm chằm, cảm giác gì?”

Bùi Quyết đáp: “Ai ?”

Không ai dám đến gần, nông dân đa phần đều ở ruộng cách xa.

Ra là căn bản chẳng thèm để ý?

Phùng Vận liếc mắt: “Ta tưởng ngài còn tĩnh dưỡng thêm một thời gian, ít nhất cũng đợi qua mùa gặt mới .”

Bùi Quyết: “Ai định ?”

Phùng Vận ngờ vực: “Ngài ?”

Bùi Quyết: “Còn đang trong kỳ dưỡng thương.”

Phùng Vận: “Chữ ‘kỳ’ dùng lắm… dài ngắn gì cũng .”

Bùi Quyết khẽ đáp: “Đến lúc bình phục .”

Phùng Vận lên tiếng, ánh mắt dõi về ruộng lúa nơi xa, chẳng nghĩ gì, thoáng , sang .

“Cứ từ từ thôi, đừng vội, để còn dư địa mà suy đoán.”

Ánh mắt Bùi Quyết sâu thêm vài phần: “Nương tử sắp đặt, nào dám dưỡng bệnh mãi?”

“Thôi .” Phùng Vận trừng một cái. “Cứ như thể mở miệng, ngài sẽ chẳng động tay với Lý Tông Huấn . Nghiệp Thành trừ, triều đình Tây Kinh yên. Rõ ràng là đang giúp ngài, để ngài hát vai mặt đen thì ?”

Bùi Quyết liếc nàng một cái, lời:

“Nương tử lòng, bản vương vô cùng cảm kích.”

Phùng Vận khựng , , bất đắc dĩ.

“Được, ngài gì thì là . Có lời vẫn hơn lời.”

Câu cùng, giọng nàng nhỏ , chẳng rõ là với , chỉ là tự lẩm bẩm với chính

Bùi Quyết rõ, khẽ cau mày: “Vận nương gì?”

Phùng Vận liếc một cái, như , ánh mắt dõi xa về cánh đồng lúa chín vàng.

Loading...