Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 687

Cập nhật lúc: 2025-07-06 12:12:31
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Lâu từng hỏi nàng vì .

cũng là để bán, nếu thể bán giá hơn, cớ thuận nước đẩy thuyền?

Phùng Vận chỉ nhàn nhạt đáp một câu:

“Thứ ích cho dân, thể để gian thương độc quyền?”

A Lâu theo nàng lâu, sớm hiểu rõ nương tử nhà như thế nào.

Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.

Một khi than tổ ong độc quyền phân phối, còn sự cạnh tranh, nó sẽ còn là món hàng mà dân thường thể sử dụng nữa.

Đó là điều nương tử mong .

Trường Môn nắm trong tay kỹ thuật sản xuất cốt lõi, cớ gì để cho bọn trung gian kiếm món lớn, còn chỉ nhặt chút công sức nhỏ nhoi?

A Lâu hiểu một phần, nhưng vẫn hiểu hết.

Ẩn ý bên trong, Phùng Vận cũng giải thích nhiều, chỉ dặn : những thương nhân đến mỗi ngày, từng lời từng cử chỉ, đều tường tận bẩm báo, bỏ sót.

Nàng vô cùng thận trọng.

A Lâu cũng dám lơi là nửa phần.

Mấy ngày liên tiếp, ngày nào cũng xiêm y gọn gàng sạch sẽ, ở sảnh tiếp khách thương uống đàm đạo, tuy buôn bán vụ nào, nhưng phong thái của một đại tổng quản ngày một dáng…

thể dự đoán, than tổ ong chắc chắn sẽ đủ c.ung ứng, chẳng cần lo đường tiêu thụ…

Phùng Vận cũng chẳng nhàn rỗi.

Ba ngày hôn lễ, Văn Huệ Ngọc Đường Xuân lo liệu công việc, nhân lúc kiểm tra sổ sách, Phùng Vận cũng lên xe ngựa đến đó.

Văn Huệ bận rộn hết trong ngoài, tất bật như gió c.uốn.

Thấy nàng như , Phùng Vận liền trêu:

“Mới thành lâu, ở nhà nghỉ ngơi thêm chút?”

“Th.i.ế.p chịu rảnh.” Gò má Văn Huệ ửng hồng, trong mắt ánh lên nét sáng tươi tắn, sắc mặt , Phùng Vận liền đôi phu thê trẻ đang sống trong những ngày trăng mật ngọt ngào.

Tâm nàng vì cũng nhẹ nhõm.

“Xem sống cũng tệ nhỉ?”

Văn Huệ ngượng ngùng cúi đầu.

Phùng Vận trêu chọc nữa, nét mặt nghiêm đôi chút.

“Ngươi hầu hạ công công, bà bà, mới cưới ngoài việc, phủ Thứ sử ai ?”

Văn Huệ liền , thần sắc đầy vẻ bí ẩn:

“Đều nhờ phúc của nương tử, bà bà th.i.ế.p công công cho đưa về nhà đẻ , xem nảy sinh hiềm khích…”

Phùng Vận hỏi: “Vậy phu quân ngươi cũng yên tâm?”

Văn Huệ trầm ngâm một chút, lắc đầu.

“Chuyện khiến Hà lang lạnh lòng với mẫu , từ đầu đến c.uối gì, càng ngăn cản…”

Phùng Vận hỏi: “Còn Dương Tam nương tử, vẫn chịu khai ?”

Văn Huệ mím môi, Phùng Vận, khẽ lắc đầu.

“Giờ đang nhốt trong đại lao của phủ Thứ sử, xử theo luật. Mỗi ngày Hà lang về, th.i.ế.p đều hỏi, , Tam nương tử miệng kín vô cùng, một mực khăng khăng rằng hài tử là của . Còn vu ngược , Hà gia vì danh tiếng mà g.i.ế.t diệt khẩu…”

Nàng thở dài.

“Không ngờ, nàng cũng cứng cỏi thật.”

Phùng Vận bật khẽ.

“Là động đến hình thôi.”

Ăn ngon mặc , ai mà chẳng “cứng cỏi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-687.html.]

Nếu rơi tay Bùi Quyết, c.h.ế.t cũng lột một lớp da, còn mấy ai giữ khí cốt?

Nàng thêm gì, chuyển sang hỏi chuyện khác.

Văn Huệ hôm nay nàng đến là để thăm dò tình hình, bèn lén vén rèm cửa sổ, liếc mắt ngoài, mới khẽ :

“Th.i.ế.p , Tuyên Bình hầu bệnh đến mức gượng dậy nổi, miệng chỉ lặp lặp một câu ‘ oan’, mắt thì trừng trừng, như trúng tà, dọa . Hầu phủ mời bao nhiêu đại phu đến xem, nhưng đều hiệu quả…”

Nàng dừng một chút, hạ thấp giọng:

“Hình như là… sắp qua khỏi ?”

Phùng Vận cúi đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm , “Vậy ? Thế thì chúc mừng Hầu phu nhân .”

Văn Huệ thấy nàng điềm tĩnh như thường, nhịn bật .

“Hôm nay lão phu nhân đến Hầu phủ thăm bệnh, nhân tiện tiến cử cả Diêu đại phu. Hầu phu nhân ban đầu còn chút do dự, lão phu nhân thuyết phục, c.uối cùng cũng đồng ý.”

Hà lão phu nhân là đại diện của Hà gia thăm Tuyên Bình hầu.

chuyện cũng phát sinh trong Hà phủ, vụ án rõ ràng, gây chuyện liên quan đến mạng , thể một chút biểu hiện.

Phùng Vận bật :

“Ngươi quả nhiên lanh lợi.”

Văn Huệ nháy mắt với nàng:

“Cũng là học theo nương tử cả đấy. Vừa khéo lão phu nhân thương th.i.ế.p, đến lúc nên vì nương tử sức, th.i.ế.p thể chần chừ?”

Phùng Vận khẽ.

Nàng luôn cảm thấy, chuyện với nữ tử dễ hơn với nam nhân.

Các nàng cũng báo đáp hơn.

Hai trò chuyện thêm một hồi, đến chuyện Lạc Nguyệt sinh cho Vệ Tranh một nhi tử, còn gửi thư về báo: đợi mãn cữ xong sẽ về nhà đẻ ở một thời gian.

Văn Huệ rộ lên:

“Vậy thì náo nhiệt .”

Các nàng đều coi Trường Môn như nhà đẻ.

Rõ ràng Phùng Vận nhỏ tuổi hơn các nàng, giống như trưởng bối của cả nhóm.

Trên đường từ Ngọc Đường Xuân trở về, Phùng Vận gặp xe ngựa từ phủ Tuyên Bình hầu phái đến đón Diêu đại phu.

Hai xe ngược chiều con đường làng.

Phùng Vận vén rèm lên Diêu đại phu một cái, chủ động nhường đường sang một bên.

Diêu đại phu chào hỏi nàng một tiếng, khẽ gật đầu mỉm .

“Đa tạ nương tử.”

Phùng Vận đáp: “Cứu chữa bệnh là việc gấp, Diêu đại phu mau thôi.”

Thao Dang

Xe ngựa rời , Phùng Vận hạ rèm xuống ngay, mà cứ xa xa về phía Trường Môn ánh nắng.

Gia huy ánh lên mặt trời, nổi bật rực rỡ, lá cờ tung bay trong gió như sống lưng thẳng tắp, trong tĩnh lặng toát một khí thế hùng vĩ.

Về đến trang viện, Cát Quảng lo dắt xe ngựa, Phùng Vận dẫn hai nha về phía thư phòng.

Bùi Quyết đang bên cửa sổ hướng nam nàng.

Tựa như tâm linh tương thông, ánh mắt hai chạm , sắc mặt Phùng Vận khựng , bước chân cũng nhanh hơn mấy phần.

Bùi Quyết từ từ đặt sách xuống.

Ánh sáng dìu dịu dập dờn rèm cửa, Phùng Vận vén rèm bước , quả nhiên thấy nam nhân đang ở đó, dung mạo tuấn mỹ lạnh lùng như cũ, nhưng nàng dễ dàng bắt một tia cảm xúc khác thường trong mắt .

Nàng : “Đại vương đang đợi ?”

Đôi mắt Bùi Quyết đen nhánh, gương mặt tĩnh lặng như nước.

“Ừ.”

Bốn mắt , Phùng Vận gì, chỉ mỉm .

Loading...