Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 682

Cập nhật lúc: 2025-07-06 12:12:19
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Phải, nàng đúng.”

Hôm nay ít đại thần trong triều đến dự, ngay cả Trưởng công chúa cũng đích đến chúc mừng, cho Hà gia đủ thể diện…

Cũng bởi , chuyện nếu rõ ràng, sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của .

Thậm chí thể ảnh hưởng tới hôn sự giữa và Văn Huệ.

một nữ nhân mang thai chỉ rằng hài tử là của

Hắn còn thể chối thế nào?

Thao Dang

Da đầu Hà Truyền Đống căng cứng.

Rõ ràng, từ ngày Dương Lệnh Hương tìm đến cửa, theo dõi, đào sẵn bẫy đợi sẵn…

Văn Huệ trấn tĩnh như thế…

Nếu mà rối loạn, hành xử hợp lẽ, ngược sẽ nắm thóp.

“Tốt, ngươi .”

Ánh mắt Hà Truyền Đống lạnh lùng như dao, nhưng Dương Lệnh Hương , chỉ khẽ kéo tay áo Hà phu nhân, rấm rứt .

“Hôm cô mẫu hỏi , phụ mất , tẩu thờ ơ lạnh nhạt, vì sớm đến nương nhờ, muộn đến nương nhờ, mà cứ nhất định đợi đến lúc biểu ca thành mới đến…”

Hà phu nhân nóng ruột.

Không lắm lời dông dài, liền sốt sắng hỏi:

thế, lúc đó con ở ?”

“Cô mẫu, con vẫn luôn ở An Độ, từng rời .” Nàng mặt Hà phu nhân, giọng trầm thấp: “Biểu ca thương xót cảnh ngộ của con, nên sắp xếp cho con ở một tiểu viện thuê trong hẻm Hồng Mộc…”

Hà Truyền Đống kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.

“Vô lý! Bao nhiêu năm nay, từng gặp ngươi! Ngươi đừng ngậm m.á.u phun .”

Hà phu nhân vỗ về lưng nàng : “Đừng sợ, con cứ .”

Dương Lệnh Hương như tiếp thêm khí lực, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt trực diện Hà Truyền Đống.

“Những ngày đó, biểu ca mỗi ngày đều đến hẻm Hồng Mộc thăm con, chuyện cùng con. Con đó chỉ là một đêm phong lưu do biểu ca thất thố trong men rượu, tâm tình xao động nên mới vượt quá giới hạn. tấm lòng của con với biểu ca, một mảnh chân tình son sắt…”

Nói xong, nàng bỗng quỳ xuống mặt , hướng về phía Hà phu nhân.

“Cô mẫu, con biểu ca khác trong lòng, Văn nương tử tâm phúc của Vương phi, con dám mơ mộng xa xôi, chỉ cầu cô mẫu chủ, để con bên cạnh biểu ca…”

Đầu nàng cúi càng lúc càng thấp.

c.uối cùng, trán chạm đất.

“Dương Tam nương nguyện th.i.ế.p thất, chỉ mong hầu hạ cô mẫu, phụng dưỡng gối, cũng để hài tử trong bụng đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành một hài tử cô độc nơi nương tựa…”

376- Con d.a.o nhỏ róc xương.

Câu c.uối cùng , quả thực đ.â.m thẳng lòng Hà phu nhân.

thể chấp nhận để tôn tử của lưu lạc bên ngoài?

Thế nhưng, lời của Dương Lệnh Hương, bà vẫn phần nghi ngờ.

Nhi tử bà thế nào, bà cũng ít nhiều.

Hắn vốn là thiện lương, việc thu nhận Dương Tam nương, bà còn tin . khiến nữ tử mang thai mà chịu nhận, còn cưới khác… thì thật khó khiến tin phục.

Nhi tử của bà , tuyệt đối hạng phụ lòng.

Làm dám nhận...

Thấy vẻ mặt phẫn nộ của Hà Truyền Đống, Hà phu nhân chau mày, cố giữ bình tĩnh, thấp giọng với Dương Lệnh Hương:

“Trước mặt bao nhiêu phu nhân quý nữ thế , con phát một lời thề độc .”

Dương Lệnh Hương dập đầu sát đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-682.html.]

“Không dám lừa gạt cô mẫu. Lời con , câu nào cũng là thật, nếu nửa câu gian dối, cả nhà con trời đánh thánh đ.â.m, c.h.ế.t tử tế.”

Hà phu nhân trầm mặc chốc lát.

Mang cả nhà thề độc, lời thề đủ cay nghiệt .

cả nhà nàng , ngoài phụ mẫu mất, còn sống c.h.ế.t thế nào, nàng chắc để tâm.

Hà phu nhân nhíu mày: “Chỉ lời một con, đủ để tin. Con vật gì chứng ?”

“Hài tử trong bụng con, chính là bằng chứng.”

Hà phu nhân nhíu mày, dù nỡ, vẫn thật.

“Cái đó… tính là chứng cứ…”

Ai của nhi tử bà ?

Cho dù bà thiện cảm với Dương Lệnh Hương, thật lòng nạp nàng Hà gia, nhưng cũng thể kẻ chịu thiệt oan uổng.

Dương Lệnh Hương khổ một tiếng, ngoái đầu Hà Truyền Đống.

“Biểu ca, mong đừng oán th.i.ế.p. Th.i.ế.p vốn khiến chuyện trở nên mặt thế …”

Lời dứt, ánh mắt của , Dương Lệnh Hương móc từ trong n.g.ự.c một khối ngọc bội cùng một tờ giấy.

Ngọc bội là của Hà Truyền Đống.

Hà phu nhân nhận .

Chữ giấy vẻ vội, nét bút nguệch ngoạc hơn thường ngày của Hà Truyền Đống nhiều, nhưng vẫn thể nhận .

“Say rượu mà thất đức, với Tam nương tử, hôm nay lấy ngọc bội bằng, ngày nhất định bẩm báo song , nạp nàng phủ, dám bạc đãi.”

Sắc mặt Hà phu nhân lập tức đổi.

sang Hà Truyền Đống, mặt lạnh như băng:

“Đồ nghiệt súc, còn gì để ?”

Cả Hà Truyền Đống lạnh toát như ngâm băng.

Lẽ hôm nay là ngày đại hỷ, vui mừng cưới nữ tử yêu, nào ngờ gặp chuyện xui xẻo thế , vu oan gán tội.

Điều đáng sợ nhất, là miệng mà khó bào chữa.

Ngọc bội là của .

Mất mấy tháng, tìm khắp thấy, hôm nay ở trong tay Dương Lệnh Hương.

Còn tờ giấy , rõ ràng là mô phỏng theo nét chữ của , chuẩn từ !

“A mẫu…”

“Các vị…”

“Hệu nương…”

Hắn lượt khom hành lễ với Hà phu nhân, với quan khách, với Văn Huệ.

“Hà Truyền Đống hôm nay cũng lập một lời thề độc, nếu đời từng chạm Dương Tam nương một đầu ngón tay, cả nhà c.h.ế.t tử tế!”

“Câm miệng!” Hà phu nhân sa sầm mặt, “Lời thề độc là thứ thể tùy tiện phát ? Nếu ngươi, ngọc bội , tờ giấy , giải thích thế nào? Ngươi ngày ngày lui tới ngõ Hồng Mộc, giải thích thế nào?”

Hà Truyền Đống: “Con…”

Muốn đến Ngọc Đường Xuân thì nhất định qua ngõ Hồng Mộc.

Hắn đến ngõ Hồng Mộc, là để gặp Văn Huệ.

nếu thẳng mặt , chẳng sẽ khiến thanh danh của Văn Huệ tổn hại, khiến nghĩ rằng hai họ chuyện mờ ám từ khi thành

Hắn mím c.h.ặ.t môi.

“Dù nhi tử , c.h.ế.t cũng nhận…”

Hà phu nhân Dương Tam nương đang nức nở rơi lệ, đang định sai mời trượng phu tới, thì thấy tân nương giường bỗng cử động.

Loading...