Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 660
Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:50:02
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận khẽ mím môi, “Đi đi.”
Thân Đồ Quýnh hồi thần lại, hít một hơi thật sâu, “Cáo từ!”
Hắn dẫn theo mấy tuỳ tùng, phóng ngựa như bay mà đi.
Những người còn lại thì hộ tống Phùng Vận cùng đoàn người quay về Vạn Ninh.
Trong khoang xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tả Trọng và Kỷ Hựu nhìn nữ tử trước mắt đang nhíu c.h.ặ.t mày, không dám thở mạnh, im lặng không nói lời nào.
Phù Dương Cửu thì đang quỳ trong khoang, kiểm tra thương thế của Bùi Quyết.
Ngự y mà Thân Đồ Quýnh đưa theo đã xử lý sơ qua vết thương cho họ, lúc này, trên người Bùi Quyết quấn đầy vải trắng, ngoài vết m.á.u loang lổ dính trên y phục thì nhìn qua không rõ bị thương nặng nhẹ ra sao.
Phùng Vận trầm mặc một lát, mới hỏi Tả Trọng:
“Đại vương bị thương thế nào?”
Tả Trọng cũng mang thương tích, tay ôm lấy vết thương, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
“Trời nắng nóng, Đại vương muốn sớm quay lại An Độ nên dẫn theo ta và Kỷ Hựu đi đường tắt, rẽ vào Tú Phong Sơn. Không ngờ lại trúng phục kích...”
Tả Trọng hơi ngập ngừng, rồi lại nói: “Đám sơn phỉ đó được huấn luyện bài bản, theo ta thấy, có lẽ là tàn binh cũ dưới trướng Quách Bình, nguyên thủ thành Vạn Ninh. Sau khi Vạn Ninh thất thủ, đám quân tàn này trốn lên núi làm giặc.”
Năm đó, Quách Bình, thủ tướng quân Vạn Ninh, dũng mãnh thiện chiến, từng liều c.h.ế.t tử chiến với quân Bắc Ung nhiều ngày, thà c.h.ế.t chứ không hàng, tự vẫn để giữ khí tiết.
Phùng Vận vẫn nhớ, ngày Vạn Ninh thất thủ, An Độ cũng là cảnh bi thương khắp chốn, Phùng Kính Đình lúc trở về phủ, chân bước run rẩy suýt nữa ngã quỵ nơi cửa.
Phùng Vận nói: “Quách thái thú là bậc anh hùng, ta từng có may mắn gặp qua một lần. Mấy vị hổ tướng dưới trướng ông ta ai nấy đều dũng mãnh gan lì, không ngờ, người c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t, bị thương thì cũng tàn phế, còn lại thì lại đi làm thảo khấu cướp bóc.”
Quách Bình trong quân Tề là một danh tướng lừng lẫy.
Chỉ tiếc, sinh không gặp thời, lại đụng phải Bùi Quyết.
Bùi Quyết nhiều lần khen ngợi Quách Bình, Tả Trọng nghe đến đó cũng không ngừng gật đầu.
“Lúc Vạn Ninh thất thủ, có một vị phó tướng dưới trướng Quách Bình tên là Hầu Chuẩn, dẫn theo hai ba nghìn quân liều c.h.ế.t phá vòng vây. Đại tướng quân cho Thanh Long quân do Hồ Nghi chỉ huy đuổi theo, sau đó Hồ Nghi hồi báo rằng tàn quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn đích thân c.h.é.m c.h.ế.t Hầu Chuẩn, phần còn lại đều bị đánh tan, không thể tạo thành mối lo, nên Đại tướng quân không tiếp tục truy quét triệt để.”
Về sau, là những chuyện thiên hạ đều đã rõ.
Hàn Tự, Sở Trường phản bội trên sa trường, Hồ Nghi mưu phản, dẫn quân bao vây Bùi Quyết ở Tịnh Châu.
Phùng Vận nghĩ ngợi một lúc, lạnh lùng mím môi.
“Vậy thì lần ám sát này, có liên quan đến phương Nam?”
Tả Trọng im lặng.
Kỷ Hựu ở bên thì chửi lớn.
Hắn bị thương nặng hơn cả Tả Trọng, cả đầu bị băng trắng quấn c.h.ặ.t, chỉ lộ mỗi khuôn mặt, trên mặt có hai vết cứa dài, trông rất chật vật.
Nhưng lúc hắn cất tiếng, khí lực lại mạnh mẽ hơn Tả Trọng không ít.
“Đồ chó c.h.ế.t Tiêu Trình, nhất định là hắn làm! Miệng thì nói liên minh hai nước, nào là sửa cầu, nào là mở đường, tỏ ý hữu hảo với Đại Tấn, sau lưng thì chẳng thiếu gì thủ đoạn hãm hại Đại vương chúng ta…”
Phùng Vận quay đầu nhìn Phù Dương Cửu, lại hỏi: “Tướng quân bị thương chỗ nào?”
Kỷ Hựu: “Ở thắt lưng.”
Tả Trọng: “Trên vai.”
Hai người đồng thanh, Phùng Vận quét mắt nhìn Bùi Quyết vẫn chưa tỉnh lại, ánh mắt lại rơi lên người hai người họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-660.html.]
“Lúc đó các ngươi đứng cách xa Đại vương sao?”
Hai thị vệ thân cận, thương tích không nặng bằng Bùi Quyết, vậy mà hắn lại bị trọng thương đến mức hôn mê. Nguy hiểm như vậy, sau đó ba người bọn họ rốt c.uộc đã thoát hiểm như thế nào?
Phùng Vận đầy nghi hoặc.
Kỷ Hựu định nói gì đó, nhưng động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, chỉ phát ra một tiếng rên rỉ không rõ ràng.
Tả Trọng nói: “Là thuộc hạ vô năng.”
Phùng Vận không nói gì thêm, chờ Phù Dương Cửu xem xong thương thế, y quay đầu nói với Phùng Vận:
“Vết thương sâu thấy xương, phải tĩnh dưỡng cho tốt.”
Phùng Vận gật đầu: “Đa tạ Phù Dương y quan.”
Phù Dương Cửu thở dài một tiếng bất đắc dĩ: “Khách khí như vậy làm gì, ta chữa thương cho lão Bùi không phải ngày một ngày hai nữa rồi. Tên này lúc mới nhập doanh, ba ngày hai bữa là bị thương, xây xát lặt vặt không ngớt, ta quen rồi.”
Phùng Vận nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bùi Quyết, lắng nghe những chuyện nàng chưa từng chứng kiến mà Phù Dương Cửu kể lại, thầm tưởng tượng dáng vẻ Bùi Quyết năm xưa mới nhập doanh...
Thao Dang
“Nghe như vậy, người này muốn lớn lên lành lặn đủ tay đủ chân cũng thật chẳng dễ dàng gì.”
Phù Dương Cửu nói: “Chẳng phải là không dễ sao.”
Y mặt mày tươi cười, vẻ mặt có phần quá nhẹ nhàng.
Phùng Vận lại rơi vào trầm mặc, suốt dọc đường không nói một lời.
Mãi cho đến khi xe ngựa chạy vào Trường Môn, nàng sai người đưa Bùi Quyết vào nội thất, lại gọi người mang nước đến, tự tay giúp hắn lau sạch vết bẩn trên người, đuổi hết gia nhân lui ra ngoài, lúc này mới mặt lạnh ngồi xuống mép giường.
“Còn chưa tỉnh, là muốn ta mời người đến nhảy gọi hồn sao?”
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Phùng Vận cụp mắt: “Ta đếm đến ba, nếu ngài còn không tỉnh, ta sẽ mặc kệ ngài đấy. Một, hai...”
Nàng đếm rất nhanh.
Người nằm trên giường như sợ nàng thật sự sẽ đếm tới “ba”, bỗng chốc mở mắt ra, nhìn nàng, đau đớn hừ khẽ một tiếng.
“Vận nương?”
Phùng Vận trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên dùng sức cấu mạnh một cái vào cánh tay hắn, Bùi Quyết rên lên giữ lấy tay nàng.
Phùng Vận rút tay về, trừng mắt giận dữ nhìn lại.
“Ta dùng bốn chậu đá, ngài phải đền.”
Bùi Quyết nhíu mày, im lặng nhìn nàng.
Phùng Vận thu tay lại, đích thân kiểm tra thương thế của hắn.
Nhìn thẳng vào mắt hắn, đầu ngón tay điểm một cái lại một cái khắp người hắn.
Tả Trọng và Kỷ Hựu không nói dối, quả thực cả hai chỗ đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng, nặng nhất là vai, chính là chỗ nàng đã thấy Phù Dương Cửu tỉ mỉ băng bó lúc trên xe ngựa.
Bùi Quyết thấy nàng ngừng tay, chầm chậm nắm lấy tay nàng, sâu thẳm nhìn vào đáy mắt nàng.
“Đền thì đền. Xuống tay nặng như vậy, thật không sợ ta đau sao?”
Phùng Vận lặng lẽ nhìn hắn, chầm chậm đưa tay lên, cởi áo ngoài của hắn, tháo đai lưng.
“Về An Độ cũng không nói một tiếng?”
365- Dưa vẹo táo nát.
Bùi Quyết nhìn nàng sắc mặt lạnh lùng, cởi áo ngoài của hắn, tháo đai lưng, kéo xuống dọc theo vùng eo rắn chắc, lột sạch đến chỉ còn lại một cái khố, toàn thân ngoài chỗ bị thương được băng bó bằng băng vải trắng ra thì chẳng còn gì khác, lúc này mới khe khẽ thở dài.