Phùng Vận liếc Từ thị và Khải Bính, nhàn nhạt :
“Cùng ở một thôn, nếu thôn dân đều thiếu lương thực, chúng sẽ trở thành cái gai trong mắt , sự yên bình và tĩnh lặng của thôn làng cũng sẽ phá vỡ. Dĩ nhiên, điều quan trọng nhất chỉ là …”
Nàng những con châu chấu đang nhảy nhót trong ruộng đồng.
“Lũ châu chấu quá nhiều, vịt thì còn ứng phó , nhưng nếu đợt kéo đến, lượng vượt khỏi tầm kiểm soát thì ?”
Khải Bính gật đầu, “Nương tử lo xa. Nghe theo nương tử sắp đặt là .”
Phùng Vận : “Vừa Vương thẩm nhắc một câu, vịt ăn hết, thì thể ăn…”
Khải Bính kinh ngạc, “Người… ăn?”
Phùng Vận đáp: “ , châu chấu cũng là một món ngon đó.”
Mấy bộ khúc đều đưa mắt , gần như dám tin.
Phùng Vận nhiều, liền sắp đặt việc nhóm lửa khi trời tối, cho mượn lưới khắp nơi, đan ghép thành từng tấm lưới lớn, lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống…
Quả nhiên, đến đêm, đúng như Phùng Vận dự đoán.
Tiêu diệt bầy châu chấu nhỏ đến là kết thúc.
Ruộng đồng của thôn Hoa Khê, trong các thôn xung quanh, chính là nơi hoa màu tươi nhất, kết trái đầy nhất. Đặc biệt là cánh đồng lúa rộng lớn của Trường Môn, vì Phùng Vận dùng nhà kính gieo mạ, chọn giống khi cấy xuống, nên cây lúa trồng cao lớn, chắc khỏe, trĩu hạt hơn hẳn ruộng nhà khác…
Có lẽ châu chấu cũng cách truyền tín hiệu với , thôn Hoa Khê thứ ngon, liền kéo cả đại quân tới, mang theo cả nhà cả cửa…
A Lâu từ ruộng chạy về, mồ hôi đầy trán.
“Nương tử, châu chấu càng lúc càng nhiều, vịt nhà ăn no cả , còn thì ăn nổi nữa.”
Ánh hoàng hôn nơi chân trời tắt, bóng đêm buông xuống, bầy châu chấu đông nghịt kéo tới, c.uối cùng cũng khiến cảm giác như trời đất che lấp, ngột ngạt đến nghẹt thở.
Phùng Vận : “Châm lửa.”
Nàng bố trí các điểm đốt lửa ở nhiều nơi trong thôn, tổng cộng đến hai ba mươi điểm.
Vừa tối trời, ánh lửa bừng lên, từ xa cũng thể thấy .
Châu chấu thấy ánh sáng, cứ như thần linh triệu gọi, liền đầu bay về phía nơi phát ánh lửa…
Vô châu chấu lao lưới, rơi rào rào.
Số lọt lưới thì dốc lực lao về phía đống lửa cháy hừng hực…
Rất nhanh, cả thôn tràn ngập mùi thơm của châu chấu nướng.
Khải Bính hít hít mũi, “Thơm thật.”
Mọi đều khen cách của nương tử thật , thể bắt châu chấu, thể thiêu diệt châu chấu.
Phùng Vận những con châu chấu lao về phía ánh lửa, thản nhiên :
“Đây gọi là thiêu lao lửa.”
Tiểu Mãn ngửi mùi thơm, nheo mắt đống lửa phía xa, “Nương tử, cái thật sự ăn ?”
Phùng Vận : “Ăn , nhưng nướng bằng thạch mặc thì thôi, đừng ăn.”
Nàng chỉ mấy cái lưới bắt côn trùng, cùng những đang miệt mài quăng lưới bắt châu chấu, nghiêm túc : “Phải đem những con bắt cho bao, để đói vài canh giờ, đợi chúng thải hết thứ trong bụng , đem chiên dầu, hoặc rang khô chấm muối…”
Ban đầu cứ tưởng là đùa.
Không ngờ nương tử thật sự biến châu chấu thành thức ăn…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-656.html.]
Mọi đưa mắt , sắc mặt ai nấy đều vô cùng quái dị.
Trận châu chấu kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc.
Con thì c.h.ế.t, con bắt, còn thì bay .
Trong thôn trở nên yên ắng, nông dân đồng loạt thở dài một , lúc mới phát hiện khắp ướt đẫm mồ hôi.
Phùng Vận trở về trang viện, sai Khải Đại lang cùng mấy vị thập trưởng, trong đêm lượt đến từng nhà kiểm kê thiệt hại.
Sáng sớm hôm , các thập trưởng tụ họp gốc đại hòe bàn việc.
Thao Dang
Dương thập trưởng lắc đầu thở dài.
“Nhà nào nuôi vịt thì lúa má ước chừng mất chừng ba phần. Nhà nào nuôi vịt thì mất đến năm phần, như nhà Lư Quý Toàn, ruộng ở phía tây thôn, gần thôn Thẩm Gia, châu chấu tấn công hai ba đợt, gần như chẳng còn gì, vận may thì may thu một hai phần…”
Khải Đại lang thấy Phùng Vận trầm mặc , cũng tiếp lời:
“Nương tử, ruộng nhà cũng tổn thất ba phần.”
Giữ bảy phần, là khá .
Phùng Vận gật đầu, sắc mặt biểu lộ gì đặc biệt.
Mọi đều vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Khải Đại lang nhỏ giọng hỏi: “Châu chấu bay , liệu ?”
Phùng Vận lắc đầu: “Châu chấu theo đường cũ, nhưng thời tiết cứ tiếp tục nắng nóng hạn hán thế , nạn châu chấu sẽ còn tái diễn, mấy tháng nữa, chừng đợt tiếp theo sẽ , thậm chí còn lớn hơn.”
Khải Đại lang mặt trắng bệch.
Mấy vị thập trưởng đều là dựa thiên thời mưu sinh, đồng loạt thở dài, thế nào...
Phùng Vận : “Vượt qua kiếp , mắt ráng cầm cự đến mùa thu hoạch. Những nhà nuôi vịt trong làng, thì tiếp tục nuôi thêm, nuôi mập thì cũng cái mà ăn Tết…”
Mọi đều gật đầu đồng ý.
Phùng Vận về phòng một bộ y phục, dẫn theo Tiểu Mãn thẳng tới bếp.
Mấy đầu bếp thấy nàng đều ngạc nhiên.
“Nương tử gì ?”
Phùng Vận : “Chuẩn thêm một món mới cho Ngọc Đường Xuân.”
Lại dặn Khải Bính: “Đi dán bố cáo, Trường Môn trang thu mua châu chấu với lượng lớn.”
363- Ly tâm ly đức.
Món mới của Ngọc Đường Xuân đặt tên là “Dạo Xuân”, với nhiều hương vị khác , qua thì mỹ miều, nhưng khi nguyên liệu là châu chấu, ít lập tức xua tay từ chối, nuốt trôi.
Thế nhưng, ai ăn cũng đều khen giòn rụm thơm ngậy, hương vị riêng, khiến một hứng thú thử.
Văn Huệ doanh món ăn , Phùng Vận vẫn đang thu mua châu chấu lượng lớn, trong lòng chút lo lắng.
“Nương tử thu về nhiều thế, lỡ bán thì ?”
Phùng Vận : “Sấy khô để dành dùng dần.”
Văn Huệ vẫn hiểu rõ.
Nàng : “Lúc còn đồ ăn thì chê kén, đến lúc còn thì chẳng còn ai chê nữa.”
Hơn nữa, châu chấu sấy khô xong thật sự thơm giòn, chẳng khác nào tôm tép chiên giòn…
Thấy nương tử chủ kiến, Văn Huệ cũng hỏi thêm nữa, vẫn như thường lệ đem món ăn treo lên thực đơn tại đại sảnh.