362- Lĩnh hội tuyệt luân:
Phùng Vận ngoái đầu .
Một lượng lớn châu chấu từ hướng thôn Thẩm Gia kế bên bay tới, kết thành từng bầy từng lũ, vù vù trong gió, nhảy nhót khắp cánh đồng ánh hoàng hôn…
Dương thập trưởng chạy từ trong nhà , tay cầm loa đồng to lấy từ Trường Môn, lớn tiếng báo cho từng nhà.
“Nhà nào vịt thì thả vịt , gà, ngỗng, những thứ ăn côn trùng thì đều thả hết!”
“Nam, nữ, già, trẻ, tất cả mang dụng cụ xuống ruộng, bắt châu chấu, đuổi châu chấu ngoài!”
Tiểu Mãn đầu tiên thấy nhiều châu chấu như , nổi hết da gà.
“Làm bây giờ?”
“Nương tử, vịt nhà ăn hết chừng đó ?”
Thực , đây cũng là đầu tiên Phùng Vận tận mắt thấy nhiều châu chấu như .
so với miêu tả trong sách “che trời lấp đất, như mây đen phủ đỉnh đầu, thoáng chốc gặm sạch hoa màu”, thì bầy châu chấu nhiều đến mức .
Hiển nhiên chỉ là một nhánh nhỏ trong đội quân châu chấu.
nếu kịp thời ngăn chặn, chúng cũng đủ sức phá nát cả đồng ruộng.
Lúa vụ sắp mùa thu hoạch, nông dân xót ruột chịu nổi, còn quỳ ngay giữa ruộng, chắp tay lạy liên tục, cầu xin ông trời…
Cả nhà trông cậy mùa vụ để sống.
Nếu châu chấu gặm sạch, thì sống đây?
Lúc giữa tháng Bảy, lũ vịt nuôi trong thôn Hoa Khê đang trong giai đoạn phát triển mạnh, là lúc ăn khỏe nhất, cần lượng thức ăn lớn.
Phùng Vận chống ô tới bờ một ruộng nước nhà .
Đội quân vịt đang hăng hái tiêu diệt châu chấu, từng con một, mổ một phát một, ăn nhanh…
So với những ruộng vịt, lượng châu chấu rõ ràng ít hơn hẳn.
Thế nên, những hộ vì lý do nào đó nuôi vịt, dù sức đuổi, sức đập, thì cũng khó tránh khỏi tổn thất.
Rất nhiều chạy đến tìm Phùng Vận.
“Lý chính nương tử, thể để vịt nhà ngài giúp bắt châu chấu ở ruộng nhà ?”
Người đến càng lúc càng đông, giúp ai bây giờ?
Huống hồ, ruộng của Trường Môn trong thôn Hoa Khê là nhiều nhất.
Vịt trong trang nuôi còn đủ chăm ruộng nhà , gì đến giúp khác.
Không đợi Phùng Vận lên tiếng, A Lâu nhanh miệng giành kẻ .
“Các vị thúc bá, chúng chịu giúp, mà là vịt chỉ nuôi chừng đó, ăn chừng đó. Ruộng trong trang chúng còn đủ, thực sự lực bất tòng tâm.”
Thao Dang
Trong mắt hiện rõ vẻ thất vọng.
Bọn họ thực sự mong Lý chính nương tử thể dang tay cứu giúp.
Dù nàng là chủ ý nhất, là trụ cột của cả thôn.
phần lớn cũng hiểu rõ.
Giúp là tình nghĩa, giúp là đạo lý, thể cưỡng cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-655.html.]
một hộ họ Lư, từ dạt đến, là hạng vô lưu manh, bình thường trong thôn lòng dân, nhưng vì Trường Môn chống lưng, nên cũng dám gây chuyện...
Giờ thì lúa má trong ruộng nhà sắp châu chấu tàn phá, hai phu thê gào ầm ĩ, bắt đầu giở trò ăn vạ.
“Lý chính nương tử, ngài đây là thấy c.h.ế.t cứu! Nhà các ngài to lớn giàu , tổn thất một mùa vụ cũng chẳng , kho lẫm vẫn đầy ắp, đến mức đói bụng. Còn chúng dân đen nhỏ mọn, thật thảm khốc, mất hết lương thực là cả nhà đói c.h.ế.t…”
Thê tử gã là Viên thị thậm chí bệt luôn xuống đất, lau nước mắt.
“Sáng tối dãi dầu mấy tháng trời, thế là xong , xong cả .”
“Không sống nổi nữa, sống nổi nữa !”
Phùng Vận nhíu mày, để tâm đến.
Nàng đang vắt óc suy nghĩ cách giải quyết, quá để ý đến đôi phu thê Lư Quý Toàn…
Dương thập trưởng thấy thể nhịn thêm, liền xách loa lớn tới.
“Lư Quý Toàn, hai phu thê các ngươi sức mà tới đây loạn, chẳng bằng xách lấy cái nồi sắt đồng mà gõ, đuổi bớt châu chấu thì hơn!”
Lại lên tiếng mỉa mai.
“Phải đó, chuyện trách lên đầu Lý chính nương tử thì chẳng lý nào. Trước trong thôn phát động nuôi vịt, các ngươi gì nào? Nói Lý chính nương tử chắc chắn gì mờ ám với đám chăn vịt, giúp bọn họ tiêu hàng chứ gì.”
“Chứ ! Lư Quý Toàn còn , vịt thì ăn mấy con châu chấu, nếu châu chấu thật sự kéo tới, thà tự ăn còn hơn để vịt ăn!”
Trong đám đông vang lên một tràng .
Vương thẩm càng tươi như hoa, thêm muối vết thương.
“Nhà nuôi vịt nhiều, châu chấu còn dám bén mảng tới. Lác đác mấy con, chẳng đủ cho vịt nhà lót .”
Lúc , dân làng mới dần trấn tĩnh cơn hoảng loạn, sợ hãi, phát hiện lời Vương thẩm là thật.
Ruộng nhà ai nuôi nhiều vịt, thì thực sự ít châu chấu thấy rõ.
Phùng Vận ánh hoàng hôn nơi c.uối chân trời, sắc mặt chợt lạnh lẽo.
“Tự ăn, cũng là một cách .”
Lư Quý Toàn ngớ , ngẩng đầu Phùng Vận, nhất thời mặt đỏ phừng phừng, là vì hổ tức giận, liền chửi ầm lên.
“Giờ là lúc nào mà còn mát! Đây là dồn chỗ c.h.ế.t ?!”
Viên thị càng gào thảm thiết.
“Lạy trời ơi, đây là nghiệp chướng gì đây.”
“Lý chính nương tử ép c.h.ế.t chúng !”
Rõ ràng là ăn vạ Phùng Vận.
Phùng Vận lười đôi co với họ, liền gọi Khải Bính tới, bảo tìm mấy bộ khúc, bắt đầu dỡ thạch mặc xuống, chuẩn nhóm lửa, dựng lò.
Khải Bính cách nàng sắp đặt, khẽ nhíu mày.
“Dùng thạch mặc để đốt ?”
Phùng Vận gật đầu, “Thạch mặc cháy bền hơn củi, thời gian cháy cũng dài hơn.”
Khải Bính đống thạch mặc , cảm thấy phần đáng tiếc.
Thê tử là Từ thị thì tức đến phát run, nhịn liền mắng:
“Nương tử hà tất quản sống c.h.ế.t của lũ vô ? Những nhà nuôi vịt, đều là do lời khuyên.”
“Không vì giúp họ, là vì giúp chính chúng .”