Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 627

Cập nhật lúc: 2025-06-25 02:15:22
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

349- Bùi Quyết đại thắng.

Ra đón trăm dặm, đúng ở ngoài thành Vạn Ninh.

Khi Phùng Vận cùng Ôn Hành Tố đến nơi, quan đạo đã được quét dọn sạch sẽ, Trưởng công chúa dẫn theo hoàng thân quốc thích và đám quan lại tùy tùng, khí thế hùng hậu đứng chờ trong ánh rạng đông vừa ló.

Gió xuân mát lành lướt qua bên tai, một tiếng cười khe khẽ vang lên, Phùng Vận xoay đầu lại mới thấy gương mặt của Thuần Vu Diễm.

Chiếc mặt nạ trên gương mặt ấy dưới ánh dương rực rỡ sáng ngời, trường bào hoa lệ nhẹ nhàng bay lượn, có lẽ vì tiết trời ấm dần mà đã giảm bớt xiêm y, y trông gầy đi ít nhiều, nhưng phong thái vẫn như cũ, tà mị vẫn chưa giảm…

“Sao vậy, Phùng Thập Nhị, không nhận ra ta nữa rồi?”

Thuần Vu Diễm nhướng mày, tiến lại gần một chút.

Phùng Vận: “Ngài tới làm gì?”

Giọng y mang theo ý cười: “Ra đón Hoàng đế Đại Tấn, sao ta có thể không đến?”

“Ở Nghiệp Thành, ngài cũng nói vậy à?”

“Ở Nghiệp Thành, ta liền c.ung nghênh Thuần Đức hoàng đế.”

Phùng Vận hừ một tiếng, khiến y bật cười.

“Nói chuyện vô sỉ được đến mức đó, Thế tử khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Nàng cũng thế thôi.” Thuần Vu Diễm ánh mắt chớp động, rơi trên mặt nàng, khóe môi cong lên: “Nàng đem con mèo lớn kia gửi sang điền trang nhà ta, mỗi ngày ăn nhiều, đi nặng nhiều, một đồng tiền cơm cũng không đưa, không phải cũng mặt dày lắm sao?”

Phùng Vận nói: “Vậy thì ta sẽ đón Ngao Tử về sớm.”

Thuần Vu Diễm nghe vậy, sắc mặt lập tức tái xanh.

Ban đầu chỉ là nói đùa, y nào nỡ trả lại Ngao Tử?

Trời biết dạo gần đây y đưa Ngao Tử theo ra vào kiêu ngạo biết bao, phong cảnh ra sao.

Một con mèo lớn đến thế, ai nhìn chẳng tránh xa ba thước?

Y thậm chí còn thấy Ngao Tử trời sinh đã hợp với khí chất và thân phận của mình.

“Phùng Thập Nhị, thương lượng chuyện này chút đi…”

“Không được.” Phùng Vận nhìn ánh mắt y, liền đoán được y đang toan tính điều gì.

“Đợi ổn định rồi, ta sẽ đón Ngao Tử về.”

Thuần Vu Diễm ánh mắt tối lại, nhìn đội ngũ đại giá từ xa đang chầm chậm tiến đến trên quan đạo, bật cười khẽ, nhẹ nhàng hé môi:

“Đón về một củ khoai nóng bỏng tay thế này, e là nàng sẽ không thể yên ổn đâu.”

Đúng lúc đó, tiếng nội thị hô lớn:

“Thánh thượng giá lâm!”

Trên quan đạo, cờ hiệu bay phần phật, tán vàng như mây.

Chư thần đồng loạt quỳ xuống, kính cẩn hành đại lễ.

Thao Dang

Phùng Vận và Thuần Vu Diễm liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau quỳ lạy…

Hôm nay trời trong, nhưng gió lớn, làm những lá cờ hiệu và tán vàng lay động không ngừng, hệt như triều đại đang lao đao trong mưa gió này, chẳng ai biết tương lai rồi sẽ đi về đâu…

c.uối tháng ba năm Thiên Thọ nguyên niên, tiểu Hoàng đế Thiên Thọ xuất Tây Kinh, chuyển về Tín Châu, quận An Độ dưỡng bệnh, Trưởng công chúa đích thân dẫn hoàng thân, bá quan văn võ ra nghênh đón trăm dặm, thanh thế lẫy lừng.

Mãi đến khi tiểu Hoàng đế nhập ở “Dưỡng Tâm Trai” tại thôn Hoa Khê, thiên hạ mới dần nghi hoặc, người đứng sau thúc đẩy việc này, rất có thể chính là Ung Hoài Vương phi bấy lâu “ẩn cư” tại Hoa Khê.

Một nữ nhân yếu ớt, lại làm nên chuyện kinh thiên động địa thế này, khiến vô số người xôn xao bàn tán, lại có kẻ thêm mắm dặm muối, tung ra đủ lời đồn đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-627.html.]

Các nhà thế gia, quan lại, cũng đều âm thầm tính toán trong lòng…

Lý Tang Nhược ở Nghiệp Thành, Tiêu Trình ở Đài Thành, khi nhận được tin tức đều vô cùng chấn động.

Lý Tang Nhược vừa giận vừa hận, sống c.h.ế.t cũng không chịu tin.

“Nàng ta tính là thứ gì? Sau lưng nhất định có Trưởng công chúa chống lưng, chẳng biết con tiện nhân này đã thuyết phục Trưởng công chúa bằng cách nào.”

Tiêu Trình thì lại thật sự nghe lọt vào tai.

Chữ trong bức mật tín kia, từng chữ từng chữ, hắn đọc đi đọc lại rất nhiều lần, đến mức gần như không còn nhận ra mặt chữ nữa, mới chợt bừng tỉnh.

“Nàng ấy đúng là gan to bằng trời…”

Phùng Vận vẫn luôn ở trong tim hắn, vậy mà Tiêu Trình lại cảm thấy mình dường như sắp không nhận ra nàng nữa rồi.

Kiếp trước từng là phu thê, hắn tự cho rằng mình hiểu rõ tính tình nàng.

Nàng trong xương cốt cứng cỏi, kiêu ngạo và tự phụ, nhưng khi gặp chuyện lại rất chịu nhún nhường, người ta tiến một bước, nàng liền lui một bước. Trừ với Tiêu Khúc, nàng rất hiếm khi có chủ kiến của riêng mình.

Còn Phùng Doanh, bởi nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, lại có nhà họ Phùng làm hậu thuẫn, ánh hào quang hoàn toàn che lấp nàng. Dù nàng là hoàng hậu, cũng phải dè dặt cẩn thận, hành sự như giẫm trên băng mỏng…

Có lúc, dù hắn muốn đứng ra bảo vệ nàng, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, thường là ra tay giúp nàng, lại như đánh một cú mạnh vào bông mềm…

Thế mà đời này, nàng lại mưu lược ngàn dặm, ứng biến chu toàn, gần như lấn át tất cả nữ tử trong thiên hạ…

Phùng Vận bây giờ, mới thật sự là người thích hợp để làm hoàng hậu, không phải vị chủ hậu c.ung được hắn một tay nâng đỡ kia.

Chỉ tiếc rằng…

Người thích hợp, thì đã không còn ở đúng vị trí.

“Cảnh vật còn, người đã khác, rốt c.uộc là từ đâu mà thành thế này?”

Tiêu Trình không biết Phùng Vận hiện tại, đang đứng giữa vòng xoáy quyền lực, là tình cảnh ra sao, chỉ cảm thấy trong lòng có một hố sâu đen ngòm, vĩnh viễn không thể lấp đầy.

“Ngươi nói xem, ở Đài Thành, nàng ấy… còn quay lại không?” Vị hoàng đế từng quang minh lỗi lạc chốn triều đình, lúc này trong hậu c.ung đối mặt với “sủng phi”, lại lộ ra một tia u sầu khó tả.

Đại Mãn khẽ cười.

Nụ cười mang theo vài phần mơ hồ mập mờ.

“Sẽ về thôi, tỷ phu. A tỷ nhất định sẽ trở về.”

Tiêu Trình mím môi, nhìn nàng ta không nói.

Trong lòng lại là một sự trống rỗng chưa từng có.

Mọi thứ đã lệch khỏi quỹ đạo, mất kiểm soát, giống như đang rơi xuống một vực sâu không đáy.

Hai người ngồi trong thư phòng đối diện nhau, nói về Phùng Vận đang ở nơi xa xôi An Độ.

Ngoài thư phòng, Phùng Doanh tay bưng bát canh gà hầm hai canh giờ, chờ đợi, muốn lấy lòng phu quân của mình.

Ngày thường, Tiêu Trình cũng sẽ thuận theo tình thế mà cho nàng ta chút thể diện, cũng là nể mặt Phùng gia và Trần gia.

Hôm nay, hắn quá mệt mỏi.

Ngả người nằm trên ghế mềm, ngón tay khẽ động.

“Bảo nàng ấy quay về đi. Trẫm không dùng.”

Đại Mãn mỉm cười.

Ở ngoài thư phòng chặn Phùng Doanh lại.

“Bệ hạ nói, canh gà ban cho ta dùng rồi. Phiền Phùng phu nhân mang đến c.ung ta nhé?”

Gần đây Phùng Doanh đang bận rộn giúp Tiêu Trình chọn phi, nghe nói A tỷ lại gây ra một trận sóng gió m.á.u tanh như thế, sau khi kinh ngạc, liền muốn đích thân đến thăm dò cho rõ.

Nghe được lời nói kiêu căng tới cực điểm của Đại Mãn, nàng ta trầm mặc chốc lát, ra hiệu cho c.ung nữ theo hầu, lập tức theo sau Đại Mãn, cùng đi đến Huy Âm điện nơi nàng ta ở.

Loading...