Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 625
Cập nhật lúc: 2025-06-25 02:15:17
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng công chúa nghiêm mặt lại, Phù Dương Nghi không dám cãi lời nữa, đứng thẳng người, nghiêm chỉnh đáp “vâng”, phúc thân hành lễ, rồi quay đầu nháy mắt với Phùng Vận.
“Hồi sau ta đến tìm ngươi chơi.”
Phùng Vận nhàn nhạt mỉm cười, “c.ung kính chờ đợi.”
Phù Dương Nghi vừa rời đi, cửa vừa khép lại, trong hoa sảnh bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng va chạm trong trẻo của bộ ấm trà.
Hai người đều không mở lời.
Trưởng công chúa thấy Phùng Vận bình tĩnh như vậy, trong lòng hơi trầm xuống, cụp mắt nâng trà, nhấp một ngụm nhỏ.
“Vương phi không chuyện thì không đến Tam Bảo điện, có gì cứ nói thẳng.”
Phùng Vận mỉm cười: “Điện hạ sai người đưa biết bao nhiêu đồ đến điền trang, hôm nay ta đến, là để tạ ơn.”
Trưởng công chúa khẽ cong môi cười lạnh: “Thế sao? Ta còn tưởng Vương phi đến để nói chuyện khác cơ đấy? Sau lưng làm ra chuyện lớn đến thế, xúi giục Bệ hạ rời khỏi Tây Kinh, lại chẳng thèm báo một tiếng cho bản c.ung?”
“Xin điện hạ lượng thứ.” Phùng Vận đứng dậy, hướng Trưởng công chúa hành một lễ.
“Thứ nhất, việc này là mệnh chỉ của Thái hậu, thần phụ không dám làm trái. Thứ hai, thần phụ cho rằng long thể của Bệ hạ suy nhược, cần tĩnh dưỡng. Tây Kinh nơi đó, có không ít nội ứng và do thám của triều đình Nghiệp Thành, không biết sẽ bày ra thủ đoạn gì, rất bất lợi cho sự trưởng thành của Bệ hạ. Thứ ba…”
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Trưởng công chúa.
“Có Trưởng công chúa, vị thân cô cô này của Bệ hạ, tọa trấn ở An Độ, còn có tên tiểu tặc nào dám làm càn? Thế nên, An Độ mới là nơi tốt để Bệ hạ dưỡng bệnh.”
Trưởng công chúa yên lặng nhìn nàng.
Nữ nhân này đúng là biết ăn nói.
Chỉ một câu đơn giản, đã đem bà ta gài vào thế không thể thoái lui…
Bà ta nói: “Vương phi đúng là khéo miệng, nay chẳng phải nói gì cũng là ngươi đúng sao?”
“Đa tạ điện hạ khen ngợi.” Phùng Vận nhận ra ánh mắt của bà ta, lại một lần nữa mỉm cười hành lễ, cao giọng nói: “Kính xin điện hạ chủ trì, triệu tập quan lại Tín Châu, ra ngoài thành trăm dặm, nghênh đón Thánh giá.”
Sắc mặt Trưởng công chúa lập tức thay đổi.
Đúng là tính toán như ý quá mức.
Nữ nhân này làm ra việc ngỗ nghịch trời đất thế kia, lại muốn kéo bà ta vào cùng, không những lôi bà ta lên thuyền, còn định đổ cả nồi nước bẩn lên đầu bà ta nữa?
Mà bà ta lại không thể từ chối được.
Thánh thượng giá lâm An Độ, bà ta có thể không ra ngoài thành nghênh đón sao?
348- Đạo làm gian thương.
Phù Dương Nghi lờ mờ nhận ra gần đây mẫu thân có gì đó không đúng, tâm trí bất định, nói năng lạc đề, trong mắt toàn vẻ u sầu, hỏi thì lại không chịu nói…
Rất nhanh, nàng ta đã nghe từ miệng người khác rằng, mẫu thân sẽ triệu tập hoàng thân quốc thích và các cấp quan viên đang lánh nạn ở An Độ, ra khỏi thành trăm dặm, nghênh đón Thánh giá.
Bị Phùng Vận chọc giận rồi chứ gì.
Không hiểu sao, Phù Dương Nghi lại cảm thấy có chút vui vui.
Dù ý nghĩ ấy hơi bất hiếu…
Cả đời Trưởng công chúa chưa từng vấp phải cú nào đau như vậy. Từ nhỏ vì là người đẹp nhất trong các tỷ muội, được Hoàng ngoại tổ phụ yêu thương nhất, có thể nói là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, đến lúc này lại bị Phùng Vận xoay vòng vòng, đổi là ai mà chẳng bực?
Phù Dương Nghi thấy vui là vì mẫu thân đã bị thiệt thòi rồi, xem như đã bị Phùng Vận dạy cho một bài học. Chỉ cần không có chuyện gì khác phát sinh, cũng không cố chấp đòi công đạo cho Nhị ca nữa, thì oán hận giữa phủ Trưởng công chúa và Phùng Vận chắc cũng có thể xóa bỏ.
Không có gì tốt đẹp hơn là bình an sống tiếp.
Nàng ta hiện tại rất hạnh phúc, không muốn tranh gì thêm nữa, chỉ cần người thân đều khỏe mạnh là đủ rồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-625.html.]
Buổi sớm thức dậy, nàng ta ăn mặc rực rỡ như bươm bướm, trước mặt Trưởng công chúa nói không ít lời hay ý đẹp, hầu như toàn nói về điền trang Trường Môn của Phùng Vận.
Nàng ta muốn mời Trưởng công chúa cùng đến xem.
Tiết trời này, hoa hẳn đã nở rất nhiều, A mẫu mà đến, nhất định sẽ yêu thích.
Dù sao thì, năm đó nàng ta cũng bị Phùng Vận thu phục ở điền trang đó…
Thế nhưng, Trưởng công chúa vẫn từ chối.
Bà ta không thể hoàn toàn buông bỏ được.
Phù Dương Nghi vẫn nhớ chuyện này, vừa dỗ cho mẫu thân ăn thêm một bát cơm, vui vẻ về phòng ngủ trưa, còn bản thân thì sai người chuẩn bị xe, hướng thẳng về thôn Hoa Khê.
Phùng Vận lúc ấy đang đứng trong vườn hoa ngắm bụi nguyệt quý vừa nhú nụ...
Bụi này là gốc già vốn đã có trong điền trang, trước đây không ai chăm sóc, c.uối năm ngoái Phùng Vận đích thân cắt tỉa cho nó vào đông, bón phân, làm tường hoa và dẫn nhánh, năm nay cứ như đổi thành một cây mới vậy, mắt nụ nhiều, nhánh phân ra cũng nhiều, nụ hoa càng nhiều hơn, có mấy búp ló ra sớm, đã bắt đầu lộ màu rồi, tiết trời thế này, e là chẳng mấy ngày nữa sẽ lần lượt nở rộ…
Cả một mặt tường hoa, chỉ nghĩ thôi cũng đã đẹp nao lòng.
“Đẹp quá!” Phù Dương Nghi còn chưa xuống xe đã bị từng chùm lá xanh biếc lớn kia hấp dẫn.
“Dừng lại.” Nàng ta nhảy xuống xe ngựa, liền tươi cười rạng rỡ bước về phía Phùng Vận...
Phùng Vận quay đầu lại, nheo mắt nhìn.
Thao Dang
Cái nàng Bình Nguyên huyện quân (*) này.
(*) Nguyên văn của tác giả đúng là ‘huyện quân’, những chương trước vì một số nhận định cá nhân mà mình đã dịch thành ‘quận chúa’. Nay xin phép được dịch lại theo đúng nguyên tác là ‘huyện quân’. Chân thành xin lỗi các bạn đọc vì sự tùy tiện này – lời Editor.
Lúc mới quen, còn giữ dáng vẻ cao quý một chút.
Giờ Phùng Vận đã thành Ung Hoài Vương phi, nàng ta thì chẳng còn giữ lễ nữa, cả linh hồn như lơi lỏng cả ra, cứ thấy Phùng Vận là liền cười nịnh nọt, khiến Phùng Vận thật sự nghi ngờ, không biết mình từ khi nào đã thành bằng hữu với nàng ta rồi…
Rõ ràng là không phải mà?
Phù Dương Nghi cứ như chẳng hề nhìn ra vẻ khách khí trên mặt Phùng Vận, bước đến liền tự nhiên choàng tay qua nàng.
“Ta nói sẽ đến tìm ngươi chơi, chẳng phải đã đến rồi sao.”
Phùng Vận đang ngắm hoa bên tường, không có nghĩa là có hứng chơi đùa.
Nàng đứng dậy, khẽ phủ tay áo, nhìn Phù Dương Nghi, nói:
“Dạo này việc bận, không tiện tiếp Bình Nguyên huyện quân, nếu không có chuyện gì, xin Huyện quân quay về.”
Phù Dương Nghi liếc xéo, mỉm cười.
“Vừa mới đến đã đuổi người, ngươi làm người thế sao?”
Phùng Vận: …
Tính khí tự nhiên thân thiết quá đỗi, thật khiến người ta đau đầu.
Phù Dương Nghi rất nhanh đã phát hiện tiểu viện đang được tu sửa ở phía nam, vừa vặn ngăn cách bởi bức tường hoa này. Tường viện mới được xây cao thêm, còn trồng thêm cây hoa mới.
Nàng ta nhìn mà có chút ngưỡng mộ.
“Ta có thể dọn đến đây ở không?”
Phùng Vận nói: “Chờ khi ngươi làm Hoàng đế.”
Phù Dương Nghi từ từ quay đầu nhìn nàng, “phụt” một tiếng liền bật cười.
“Ngươi đúng là biết mắng người đấy.”
Nàng ta ngó sang tiểu viện, “Chỗ này chuẩn bị cho Bệ hạ à?”
Phùng Vận “ừm” một tiếng, xem như mặc nhận.