Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 621

Cập nhật lúc: 2025-06-25 02:15:08
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến gần trưa, nàng dẫn theo Tiểu Mãn xuất hiện ở Ngọc Đường Xuân.

Hà Truyền Đống đến vào lúc dùng cơm trưa.

Hắn và Văn Huệ liếc mắt nhìn nhau, Văn Huệ liền mời hắn vào nhã gian.

Hai thị vệ canh giữ bên ngoài.

Hà Truyền Đống lấy ra một phong thư từ trong n.g.ự.c.

“Gia phụ nhờ tại hạ chuyển giao cho Vương phi.”

Phùng Vận mỉm cười, “Đa tạ Hà quân.”

Trong thư, Hà Khiết ngoài lời tỏ lòng trung, còn báo cho Phùng Vận biết tình hình hiện tại ở Tín Châu. Ông ta đã thông báo trước với các quận thủ của năm quận Tín Châu, nếu có người từ Tây Kinh ra tay, ý đồ lay chuyển địa vị của tiểu Hoàng đế Thiên Thọ, bọn họ nhất định sẽ liều c.h.ế.t chống đỡ, toàn lực ứng chiến.

Phùng Vận bình tĩnh đặt thư xuống, hỏi Hà Truyền Đống:

“Người nhà, thân bằng quyến thuộc đều đã ở An Độ cả chứ?”

Hà Truyền Đống chắp tay đáp: “Trước đây tổ phụ tổ mẫu và thân thích phần lớn ở Trung Kinh, năm ngoái phụ thân thăng làm Thứ sử, liền đưa tổ phụ tổ mẫu cùng qua đây. Các thúc bá thì có người ở lại cố cư Phù Thành, có người vẫn ở Trung Kinh.”

Hắn lại vô thức liếc nhìn Văn Huệ một cái.

“Bản thân ta vẫn chưa có gia thất, trước kia từng nói chuyện một mối hôn sự, tiếc là bên nữ chê ta theo phụ thân gia nhập quân ngũ, không có tiền đồ, liền chủ động lui hôn, về sau cứ thế lần lữa mãi đến tận bây giờ…”

Con cháu thế gia môn phiệt, chỉ cần dựa vào môn hộ là đã có thể bước chân vào quan lộ, căn bản không cần phải vào quân doanh chịu khổ, chỉ có con cháu hàn môn mới chọn con đường tòng quân, cho nên người trong quân ngũ thường bị xem là không có tiền đồ.

Về sau vì chiến sự kéo dài, liền lỡ dở duyên phận, mãi đến khi Hà Khiết nắm quyền ở An Độ, hai phụ tử mới yên ổn an thân…

Hà Truyền Đống nói rất chân thành, lại chất phác.

Phùng Vận và Văn Huệ liếc nhau, không nhịn được bật cười khẽ một tiếng.

Nàng chẳng qua chỉ muốn biết Hà gia có ở hết An Độ không thôi, vì nếu thật sự phải liều c.h.ế.t ứng chiến, tất nhiên trước tiên phải đảm bảo an toàn cho người nhà, thì mới có thể dốc toàn lực.

Nàng đâu có hỏi những chuyện này đâu chứ…

Nàng khẽ mỉm cười, “Đợi chuyện này qua rồi, ta làm mối lớn cho Hà quân nhé?”

Hà Truyền Đống hai má đỏ bừng, “Có Vương phi làm mối, dĩ nhiên là tốt.”

Phùng Vận nói: “Chỉ là Hà gia cao môn, không biết có kén chọn không?”

Hà Truyền Đống đáp: “Gia phụ gia mẫu vẫn khá thông suốt, loạn thế như hiện nay còn nói gì chuyện môn đăng hộ đối, chỉ cần người tốt là được.”

Văn Huệ cúi gằm đầu xuống.

Phùng Vận trong lòng đã rõ ràng.

Ngày nào cũng đến Ngọc Đường Xuân ăn cơm, quả nhiên là đã để ý đến nữ chưởng quầy rồi.

Nếu không phải thời điểm chưa thích hợp, nàng nhất định lập tức đứng ra lo liệu chuyện này, tác thành cho đôi uyên ương.

“Giờ, chỉ có thể tạm thời để ngươi chịu thiệt một chút rồi.”

Sau khi Hà Truyền Đống rời đi, Phùng Vận nói với Văn Huệ như thế.

“Nương tử lại nói đùa rồi, Hà quân chưa chắc có ý ấy.”

Văn Huệ lông mi khẽ run, môi mím lại, rồi từ từ thở dài một hơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-621.html.]

“Trước kia chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Ta là nữ tử thấp hèn, có thể theo nương tử, ăn no mặc ấm đã là phúc lớn, nào dám mơ đến ý trung nhân…”

“Là nữ tử thì sao?” Phùng Vận nhìn nàng ta cười, đôi mắt trong sáng như ngập tràn sức mạnh, lại như có ngọn lửa cháy rực đang điên c.uồng thiêu đốt trong hốc mắt bình tĩnh ấy.

“Chỉ cần còn sống, chúng ta cái gì cũng có thể mơ. Cái gì cũng có thể có.”

Một con c.h.i.m ưng xé ngang qua bức tường thành cao lớn của An Độ, phát ra tiếng kêu thê lương.

Văn Huệ ngẩng đầu nhìn sang, là góc nghiêng gương mặt của Phùng Vận.

Trong ánh sáng, nữ tử ấy ngồi ngay ngắn thẳng tắp, rõ ràng trông mảnh mai yếu ớt như thể sẽ bị c.uốn bay đi bởi bất kỳ cơn c.uồng phong nào, vậy mà lại mạnh mẽ đến mức khiến nàng ta trong khoảnh khắc m.á.u nóng sôi trào, lồng n.g.ự.c như bừng tỉnh một sức mạnh muốn san bằng tất cả, nuốt trọn vạn dặm non sông…

346- Làm mẫu thân thì mạnh mẽ.

Tây Kinh.

Tuyên Quang điện.

Đoan Thái hậu nhìn về phía sau bức rèm gấm sắc vàng nhạt, tiểu Hoàng đế đang nhắm mắt ngủ say, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, tràn ngập khí bệnh mỏi mệt và tê dại. c.ung nữ ngoài rèm đi tới đi lui, mà bà như hoàn toàn không hay biết.

Nàng ta chưa từng mang thai sinh nở. Khi tiểu Hoàng đế được bế vào c.ung, nàng ta luống c.uống tay chân, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.

Khi đó, nàng ta không thích trẻ con. Vừa yếu đuối vừa mong manh, ôm không được, đỡ cũng không xong, lại chẳng phải từ trong bụng mình chui ra, rốt c.uộc vẫn là cách một tầng ngăn cách.

Nhưng hài tử vừa ra đời đã không còn thân mẫu này, theo nàng ta sáu năm trời, từ lúc mở mắt ra đã nhìn thấy nàng ta, rồi bập bẹ tập nói, rồi học gọi “mẫu thân”, chẳng biết từ khi nào, nàng ta đã quen với việc có một hài tử như vậy bên cạnh mình…

Nàng ta không phải yêu thương nó sâu đậm đến vậy.

Chỉ là nàng ta cần hài tử này.

Vẫn luôn cho là như thế.

Nhưng đến khi thực sự thấy nó thoi thóp bên bờ sinh tử, nàng ta mới phát hiện, cái gọi là “cần”, không chỉ vì nó có thể mang lại cho nàng ta một danh hiệu Hoàng Thái hậu cao quý, mà còn bởi vì nàng ta sớm đã xem nó như thân nhi tử của mình…

Đoan Thái hậu nhìn hài tử mà đau đớn, hồi lâu mới cắn c.h.ặ.t môi dưới, khép mắt lại.

“Để bọn họ đưa đi đi.”

Vị Ung Hoài Vương phi ở tận Hoa Khê đã viết cho nàng ta một phong thư.

Thậm chí chưa từng gặp mặt nàng ta, vậy mà lại như thấu suốt lòng dạ, chuyện nào chuyện nấy, đều nói trúng ngay tâm khảm.

Thao Dang

Đoan Thái hậu khẽ vuốt chăn đắp cho tiểu Hoàng đế, khẽ lẩm bẩm như đang tự nói với mình, “Cứ làm vậy đi, cứ làm vậy đi…”

Từ Vĩnh khuyên nhủ: “Điện hạ, tình hình Hoa Khê thế nào còn chưa rõ, sao có thể vội vàng như thế, đem tính mạng của Bệ hạ giao vào tay một phụ nhân?”

Đoan Thái hậu lạnh lùng nhìn ông ta, bỗng nhiên lại nhớ đến bức mật tín của Ung Hoài Vương phi.

Tiểu Hoàng đế mà c.h.ế.t đi, thì dù tôn quý đến đâu, cũng chỉ còn lại một miếu hiệu băng lạnh.

“Thái hậu, kẻ sự sự thuận ý ngài, tất có mưu đồ. Kẻ mong Bệ hạ gặp chuyện nhất, chính là Lý Tông Huấn. Kẻ không muốn Bệ hạ gặp chuyện nhất, lại là ngài và thần.”

“Ngài và thần” hai chữ đó, buộc c.h.ặ.t cả hai người họ.

Nữ tử yếu mềm không nơi nương tựa, có thể dựa vào chẳng được bao nhiêu.

Giây phút ấy, Đoan Thái hậu cảm thấy Phùng Vận hiểu được nàng ta, lợi ích giữa các nàng là tương thông, đều cần giữ mạng sống của tiểu Hoàng đế, mới có đường sống cho mình.

Nàng ta chậm rãi đứng dậy, đôi mắt đen kịt như vực sâu.

“Nếu không sớm được trị liệu tốt, Bệ hạ e là không trụ nổi nữa. Nam nhân thì sao, phụ nhân lại thế nào? Ai có thể cứu được Bệ hạ, ai ta cũng tin…”

Từ Vĩnh nói: “Nhỡ đâu vị Diêu đại phu kia chỉ là hạng kẻ sĩ hám danh cầu tiếng thì sao?”

Loading...