Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 620
Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:50
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ là, nàng xưa nay chưa từng làm việc gì tổn người lợi mình.
Nếu bản thân có một con đường, nàng cũng sẽ tiện tay bắc cho người khác một nhịp cầu...
Phùng Vận trầm ngâm một chút, rồi hỏi câu c.uối cùng:
“Địch Kỵ Ty có tin gì xác thực về Ung Hoài vương không?”
Bàng Quý lắc đầu, “Không có.”
Thật ra ban đầu Vệ Tranh vẫn án binh bất động cũng là để chờ tin tức từ Bùi Quyết. Gần đây đã cử rất nhiều mật thám của Địch Kỵ Ty xuất động, nhưng hoang mạc Thương Nham mênh m.ô.n.g hoang vu, họ cũng lực bất tòng tâm.
Bàng Quý thở dài, ánh mắt cũng tối sầm lại.
“Vương phi, xin nén bi thương. Trước hết hãy lo cho chuyện trước mắt.”
Phùng Vận “ừ” khẽ một tiếng, “Ngươi định khi nào lên đường?”
Bàng Quý nói: “Càng sớm càng tốt.”
Phùng Vận khẽ cười, “Vậy cũng phải xem ý của Diêu đại phu đã.”
…
Diêu Nho đang ở nhà lật xem sách thuốc.
Đó là một bản sao Dược Kinh mà Phùng Vận tìm được từ trong diền trang, một số nội dung từ lâu đã thất truyền, ông tìm kiếm nhiều năm không thấy, trong sách này lại ghi chép rất tường tận.
Diêu Nho càng đọc càng cảm thấy hiếu kỳ về chuyện năm xưa Lư Tam nương mang theo năm ngàn c.uốn sách về phu gia Phùng gia, hận không thể chui vào đống sách ấy để nghiền ngẫm…
Phùng Vận đích thân đến, Vương tẩu dẫn người tới tận cửa phòng thuốc, lúc đó Diêu Nho mới phản ứng kịp.
Phòng thuốc này mới xây đầu xuân năm nay, do thợ từ Trường Môn phái tới, người trong thôn cùng giúp đỡ, không lấy một đồng công, Diêu gia chỉ lo vài bữa cơm, là đã xây được một nơi rộng rãi ngay cạnh cửa nhà, đủ cho ông chuyên tâm nghiên cứu y lý.
Diêu Nho vốn chán ghét tranh đấu, rất hài lòng với hiện tại. Khi biết mình phải khám bệnh cho tiểu Hoàng đế, trong lòng hoàn toàn là kháng cự.
c.uối cùng, chỉ một câu của Phùng Vận khiến ông đổi ý.
“Thầy thuốc không chọn bệnh nhân, huống hồ sống c.h.ế.t của tiểu Hoàng đế, liên quan đến an nguy của thiên hạ...”
Câu nói ấy tuy nghe nghiêm nghị,
Nhưng Diêu Nho lại hiểu rất rõ hàm nghĩa bên trong.
Đừng nhìn Nguyên Thượng Ất chỉ là một hài tử sáu tuổi, nhưng chỉ cần nó còn sống, vẫn là thiên tử “thiên mệnh sở quy”, các thế lực ít nhiều vẫn giữ được sự cân bằng ngắn hạn.
Nếu tiểu Hoàng đế thật sự băng hà, thì lại một lần nữa phong ba m.á.u lửa nổi lên.
Diêu Nho nói: “Ta có thể đi Tây Kinh.”
Phùng Vận nhìn ông, khẽ lắc đầu cười.
“Ta biết đại phu không muốn dính vào chuyện triều đình, lại vướng bận người nhà ở An Độ. Nếu đi Tây Kinh, tiền đồ mịt mờ, ta sẽ không để ông phải mạo hiểm…”
Diêu Nho sững người.
Không đến Tây Kinh thì chữa bệnh cho tiểu Hoàng đế thế nào?
Phùng Vận nói: “Tìm được một danh y thực thụ, nào phải chuyện dễ dàng? Tiểu Hoàng đế rời khỏi kinh thành để tìm đại phu chẩn trị, cũng không phải việc không thể.”
Diêu Nho lại bị nàng làm cho giật mình.
“Chuyện… chuyện này trước nay chưa từng có mà?”
Phùng Vận nhìn thẳng vào mắt ông, trong đáy mắt không còn chút nhu hòa, chỉ còn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Không có tiền lệ thì lập ra tiền lệ, tiền lệ chẳng phải cũng do người tạo ra sao? Có người dám làm đầu, thì mới có cái gọi là ‘tiền lệ.”
Diêu Nho sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-620.html.]
Nhìn gương mặt nàng đầy vẻ chắc chắn và tự tin, hồi lâu không nói nên lời.
Tiểu nương tử này thật là khí phách lớn lao.
Ông khẽ thở dài một tiếng, lòng cũng vì thế mà an ổn lại.
Đối với ông, không phải mạo hiểm đến Tây Kinh dĩ nhiên là tốt nhất.
Tín Châu, quận An Độ, thôn Hoa Khê, không biết từ khi nào, đã trở thành một chốn có thể an thân lập mệnh. Ông nguyện cả đời nép mình trong vỏ ốc này, cùng người nhà sống an yên đến c.uối đời.
Nhưng ông cũng biết, người có thể giữ vững được vỏ ốc này, chính là nữ tử thoạt nhìn yếu đuối trước mặt ông đây.
Vì điều đó, đến lúc cần góp sức, ông không thể chùn bước.
Diêu Nho siết c.h.ặ.t nắm tay, rồi khom người hành đại lễ trước mặt Phùng Vận.
“Mọi sự, xin Vương phi sai bảo.”
…
Khi Bàng Quý rời khỏi Hoa Khê, Phùng Vận bảo người chuẩn bị không ít đồ đạc gửi về Tây Kinh. Thân thể Lạc Nguyệt ngày càng nặng nề, Phùng Vận dặn kỹ Bàng Quý: nhớ chuyển lời, khi có thời gian rảnh, hãy về An Độ thăm nhà mẹ đẻ một chuyến.
Bàng Quý đều đáp ứng từng điều một.
Phùng Vận phái Cát Quảng mang theo hơn mười bộ khúc đi cùng, sợ người không đủ, lại bảo Diệp Sấm chọn ra mấy thân vệ tin cẩn trong doanh thị vệ, cùng đi.
Diệp Sấm nói: “Tới Tây Kinh, ta sẽ ghé qua đại doanh quân Bắc Ung, gặp lại vài huynh đệ cũ.”
Phùng Vận mỉm cười, “Tốt.”
Năm xưa Bùi Quyết dẫn quân đến Trung Kinh, phần lớn nhân mã theo hắn đi Tây Bắc, nhưng Ngao Thất lúc ấy tới Tây Kinh để an định triều chính, mang theo khoảng năm nghìn quân, hiện đang đóng quân ngoài thành Tây Kinh.
Lần này Diệp Sấm đi, mang theo ba phong mật thư.
Một gửi cho Đoan Thái hậu, một gửi cho Ngao Chính, còn phong c.uối cùng gửi đến đại doanh quân Bắc Ung tại Tây Kinh cho Hách Liên Khiêm.
Mọi điều cần dặn dò đã được nói rõ đêm hôm trước, Phùng Vận đích thân tiễn bọn họ đến tận cửa trang, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
Ánh mắt Diệp Sấm dừng lại trên gương mặt nàng rất lâu, trong lòng bỗng dâng lên chút bùi ngùi.
Hắn chưa từng gặp tiểu nương tử nào kiên cường như Phùng Vận, trên người nàng như có một nguồn sinh lực vô tận, bao nhiêu khó khăn đều không thể đè gục được nàng…
Bảo sao Đại tướng quân lại mê đắm nàng như điên.
Cũng chẳng lạ vì sao Ngao Thất lại yêu nàng đến si mê điên dại.
Diệp Sấm hít sâu một hơi, tung người lên ngựa, chắp tay hành lễ.
“Vương phi, xin bảo trọng.”
Phùng Vận nhìn hắn, mỉm cười không nói, rồi quay sang dặn Cát Quảng:
Thao Dang
“Lần này đi Tây Kinh, ngươi nghe theo sự sắp xếp của Diệp thị vệ.”
Cát Quảng chắp tay, “Tiểu nhân đã rõ.”
Bàng Quý cũng quay đầu ngựa, hướng Phùng Vận hành lễ.
“Vương phi xin đừng tiễn xa, mời hồi trang.”
Phùng Vận gật đầu, nhìn họ một lát rồi quay người trở vào nhà.
Nàng không có thời gian để đau xuân sầu thu.
Người đi Tây Kinh vừa rời khỏi, Phùng Vận liền gọi A Lâu đến, lệnh hắn thu dọn mấy gian phòng phía nam của trang, chỗ sát bên Hoa Khê, lại điều thêm vài người, những ngày tới gấp rút thi công, xây cao thêm tường, chỉnh sửa mở rộng, tách ra thành một tiểu viện yên tĩnh…
A Lâu không rõ nàng định làm gì, nghĩ là nương tử muốn dọn ra ở riêng, cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đi làm.
Phùng Vận không dừng tay chút nào, lại gọi Khải Bính đến, sắp xếp người đi dò xét tình hình các phủ đệ trong quận An Độ, bao gồm cả Thái Bình viên, đồng thời sai người chọn một xe rau tươi non trong vườn rau, gửi đến Thái Bình viên, nói là biếu Trưởng công chúa nếm thử, thái độ cực kỳ khiêm c.ung và khéo léo.