Mọi chuyện đảo chiều quá nhanh.
Người thiếu niên từng đầy khí phách năm nào, vị thiếu tướng trẻ tuổi, tuấn tú , đôi mắt rực sáng, nụ rạng ngời, dáng vẻ cố chấp khi bắt cá trong ao, niềm vui sướng như một hài tử khi ôm lấy Ngao Tử… tất cả dường như vẫn ở ngay mắt, tựa như mới chỉ hôm qua. c.uối cùng, cũng trưởng thành, trở thành vị Ngao tướng quân thể một đảm đương việc, ở nơi xa xôi tận núi Thương Nham cưới lấy một thê tử…
Quan sơn mờ mịt, thảo nguyên vạn dặm…
Nàng tin rằng Ngao Thất hành sự nông nổi, ắt hẳn suy nghĩ kỹ càng.
Cũng mong rằng cô nương của bộ tộc Mã Hợp thật sự xứng đáng để lấy làm thê…
Nếu , đời sẽ chịu bao nhiêu thiệt thòi?
344- Một tay che trời.
Để tránh gây nghi ngờ, Thạch Ẩn và Dữu Trung rời trong đêm khuya.
Phùng Vận trở về phòng ngủ , nhưng mơ một giấc mộng hồ đồ.
Nàng trong ngự giá của hoàng hậu, lững thững dọc theo phố dài.
Giống hệt như năm nào nàng đến chùa Kê Minh cầu phúc trở về thành, nhưng nghênh giá c.ung nhân của Tề c.ung, mà là Bùi Quyết phi ngựa Tuyết Đạp chạy như bay mà đến.
Trong mộng, nàng hoảng sợ vô cùng, tay vén rèm run rẩy ngừng.
“Sao ngài ở đây?”
Trong mộng như tảng đá ngàn cân đè lên n.g.ự.c, khiến nàng khó thở.
“Ngài mau , mau rời , đừng để phát hiện.”
Nơi là Tề c.ung, một đại tướng quân Đại Tấn như xuất hiện ở đây, nếu của Tiêu Trình phát hiện, thì thể rời khỏi nữa.
Phùng Vận sốt ruột, gọi to, nhưng thế nào cũng phát tiếng. Ngược , Bùi Quyết ung dung trấn định, tự bế nàng xuống xe, đôi mày kiếm sắc như d.a.o nhíu .
“Sao , Vận nương? Yên lành thắp hương cho Bồ Tát, làm chính hoảng loạn thành như ?”
Xung quanh vang lên tiếng khe khẽ.
Là tiếng đầy thiện ý.
“Bệ hạ, nương nương đang đùa với ngài đó.”
Lúc nàng mới giật nhận , tình hình vẻ đúng.
Đây là ở Đài thành.
Phùng Vận trợn to mắt khuôn mặt nam nhân mặt.
Quá đỗi quen thuộc, quá đỗi chân thực.
Không hề cảm giác đang mơ, nàng dám tin.
“Tại bọn họ gọi ngài là Bệ hạ? Đây là ?”
Rồi bất chợt túm c.h.ặ.t lấy Bùi Quyết.
Cánh tay rắn chắc lực chân thật đến mức khiến nàng suýt nữa lập tức bật .
“Bùi lang… ngài đến để đón Khúc nhi ?”
“Ngốc , là đến đón nàng đấy.” Bùi Quyết dịu dàng ôm lấy eo nàng, để nàng tiếp tục trong xe, mà bế nàng đặt lên lưng ngựa, giống hệt như đêm đó ở Tín Châu thành, vòng tay siết c.h.ặ.t lấy nàng, giữa bao ánh mắt theo, cưỡi ngựa thẳng phố dài.
“Vận nương… nàng đang mộng mê ?”
Theo chiều gió, họ càng càng xa, càng càng xa.
Thao Dang
Thanh âm của theo gió truyền đến, dần dần nhạt , dần dần mờ xa.
“Tướng quân.” Nàng gọi.
Trong lồng n.g.ự.c như một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, khiến nàng nghẹn , tim như một lỗ trống đang dần nuốt chửng lấy ý thức của nàng…
Bùi Quyết trong quầng sáng càng lúc càng mờ nhòa…
Giấc mộng cũng trở nên rời rạc, nhảy vọt lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-618.html.]
Nàng níu lấy điều gì đó, hai tay siết c.h.ặ.t cánh tay của Bùi Quyết, giống như một buổi trưa hè nóng rực bất chợt xông một cơn mưa to, ướt đẫm, mặt đầy nước, tim đập thình thịch, kinh hoàng bất an, mà bất lực vô cùng…
“Ngài tới ? Ngài thật sự tới ?”
“Ừ, Vận nương, đến đón nàng.”
Hắn nàng chăm chú, ánh mắt sâu thẳm tựa như soi tận đáy mắt nàng…
“Ngài đến là , đến là .” Phùng Vận dụi đầu khuỷu tay , đột nhiên bật , trán tựa vai , trong cơn mơ hồ lấp lửng , trong lòng tràn đầy niềm vui…
“Nương tử, dậy thôi.”
Phùng Vận đánh thức khỏi mộng, đầu óc choáng váng, một lúc lâu mới phản ứng , thì mơ một giấc mơ hoang đường kỳ lạ đến .
“Bây giờ là giờ nào?”
Tiểu Mãn vén nhẹ tấm màn lụa.
“Giờ Mão , mặt trời lên cao ạ.”
Phùng Vận nheo mắt tia nắng chiếu , hồi lâu mới khẽ thở một .
“Đại vương còn sống.”
Tiểu Mãn nàng, gì.
Phùng Vận : “Hắnt báo mộng cho .”
Mắt Tiểu Mãn đỏ hoe, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Kỳ thực nàng thà rằng Phùng Vận thể giống những nữ nhân khác, một trận thật to, trút hết nỗi lòng, còn hơn là như bây giờ, lạnh nhạt đến lạ, bình tĩnh như thể chẳng chuyện gì xảy cả.
Nếu nương tử thật sự kiên cường đến thế thì cũng đành…
Chỉ một câu “ngài báo mộng cho ”, khiến tuyến lệ của Tiểu Mãn vỡ òa.
Tiểu Mãn cắn môi , suýt nữa bật .
Còn Phùng Vận thì bình thản đến kỳ lạ.
“Đại dậy ?”
Tiểu Mãn đáp: “Đại lang quân sáng sớm dậy ạ, mang theo Trảm Giao luyện công.”
Hai đang chuyện thì Ôn Hành Tố trở về, mặt ửng đỏ, tinh thần còn bình tĩnh hơn cả đêm qua.
“Sao ngủ thêm chút nữa?”
Phùng Vận lắc đầu, rót cho một chén nóng.
“Không ngủ . Sớm đại luyện công, chi bằng theo cho .”
Ôn Hành Tố nàng, “Ta xem qua xưởng nông cụ. Còn cả thôn học mà mở.”
Phùng Vận ngẩng đầu hỏi: “Thế nào?”
Ánh mắt Ôn Hành Tố sâu thêm vài phần, “Rất .”
Phùng Vận xua tay, hiệu cho Tiểu Mãn lui xuống, mới xuống.
“Đại , mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ…”
Ôn Hành Tố định hỏi là mộng gì, thì nàng liền dừng , đôi mắt sáng quắc thẳng : “Sau khi tỉnh mộng, chợt nhận chúng bỏ sót một điểm then chốt.”
“Gì ?” Ôn Hành Tố hỏi.
“Tiểu Hoàng đế ở Tây Kinh.” Phùng Vận Ôn Hành Tố, nét mặt điềm tĩnh, ánh mắt sắc bén, khóe môi mang theo một nụ nhàn nhạt, “Ta đón về bên cạnh chăm sóc.”
Câu , nàng buông hết sức nhẹ nhàng.
Như thể đang về tiểu Hoàng đế, mà chỉ là một con mèo con, chó nhỏ bỏ rơi.
Ôn Hành Tố trầm mặc nàng.
Những ngày qua, Phùng Vận bận rộn khắp nơi, lộ chút mệt mỏi nào, dường như chẳng gì đổi, thậm chí từng nhắc đến Bùi Quyết.
so với lúc ăn Tết, khuôn mặt nàng nay gầy rõ rệt, khiến đôi mắt như càng lớn thêm một vòng…