Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 615

Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:38
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

còn trẻ hơn so với tưởng tượng của Phùng Vận, cạnh Phù Dương Nghi, trông chẳng khác nào hai tỷ , thậm chí giọng của bà còn dịu dàng uyển chuyển hơn cả Phù Dương Nghi, trong trẻo động lòng , giống kiểu trực tính, năng nhanh nhảu như Phù Dương Nghi...

Món ăn và rượu bưng lên, các vị phu nhân ríu rít đùa, chút nghiêm chỉnh.

Vừa , họ quan hệ thiết với Trưởng công chúa.

Họ trò chuyện sôi nổi, những chuyện vặt vãnh trong nhà mà Phùng Vận từng qua.

Một một bên như , trông phần lạc lõng.

Phù Dương Nghi Trưởng công chúa mấy lượt, thấy bà phản ứng gì, liền khẽ mỉm : “A mẫu, lạnh nhạt với quý khách thế? Ung Hoài vương phi là vị khách tôn quý nhất trong tiệc hôm nay, để con A mẫu kính nàng một chén rượu chăng?”

Phùng Vận khẽ ngẩng đầu: “Quận chúa khách sáo . Trước mặt Trưởng công chúa, thần phụ nào dám xưng là tôn quý?”

Một câu đơn giản, mang chút ý , bình tĩnh, điềm đạm, miệng dám”, nhưng dáng , tư thái, chẳng thể hiện nàng chính là cao quý nhất trong các vị ở đây.

Lúc ánh mắt của Trưởng công chúa mới rơi xuống Phùng Vận, kỹ tán thưởng.

“Nghe đồn Ung Hoài vương cưới một vị thiên tiên, hôm nay gặp mặt, quả ngoa. Nhìn làn da nõn nà xem, Phùng thị ở Hứa Châu đúng là đất sinh mỹ nhân. Muội thì gả cho Tề quân, tỷ tỷ gả cho Ung Hoài vương, ai nấy đều phúc phận cả.”

Trong sảnh bật khẽ.

Chuyện tỷ nhà họ Phùng bất hòa, vì tranh giành Tiêu lang mà ầm ĩ đến đều .

Trưởng công chúa một cách nhẹ nhàng, chọc trúng điểm yếu của Phùng Vận.

Phùng Vận sắc mặt đổi, “May mà phu quân chê, bằng thần phụ cũng lưu lạc nơi nào chịu khổ .”

Trưởng công chúa buông tay áo, khẽ khàng mân mê chén , “Phu thê Ung Hoài vương hòa thuận, ân ái sâu đậm, thật khiến khác ghen tị. Đáng thương nữ nhi , giống y như mẫu nó, mệnh khổ, góa bụa bao năm, vẫn như ý...”

Phù Dương Nghi cau mày, nghĩ đến những chuyện Phù Dương Tung làm, nghĩ đến Ôn Hành Tố lạnh nhạt với nàng , trong lòng bỗng dâng lên cơn giận.

“A mẫu, mấy lời làm gì? Chỉ khiến khác chê . Góa bụa cũng là con tình nguyện, chẳng gả, mà là chẳng thèm gả. Không nam nhân nào lọt nổi mắt con.”

Trưởng công chúa nữ nhi làm khó xử cũng giận, chỉ nhấp một ngụm nhạt, ngẩng mắt Phùng Vận, gương mặt còn hiện chút ý hiền hòa.

“Vương phi thứ , Bình Nguyên quen nuông chiều, để mặc nó, ăn chẳng phân biệt cảnh, khiến ngươi chê .”

Phùng Vận đáp: “Không . Ta và quận chúa quen lâu, hiểu rõ tính tình .”

Trưởng công chúa nàng vài , xác định câu “hiểu rõ tính tình” mang ý gì khác, lúc mới bất đắc dĩ : “Cũng trách Lý Tông Huấn, gây chuyện ô uế như thế, khiến nước chẳng yên, nhà cửa tiêu điều, ngày lành cũng sống nổi.”

Lại mỉm : “Ung Hoài vương chinh phạt Bắc Nhung, lâu như , Vương phi chắc nhớ đến phát điên nhỉ?”

Phùng Vận: “Gia quốc là hết, làm gì còn tâm trí lo đến chuyện nhi nữ tình trường?”

Trưởng công chúa : “A lang ở nhà, phụ nhân trong nhà tránh khỏi chịu chút ấm ức…”

Giọng điệu bà đổi khác, như thể vô tình hỏi: “Ung Hoài vương để nhiều binh mã ở Tín Châu như thế, còn theo điều động của ngươi ?”

Phùng Vận nhẹ: “Chuyện trong quân, là phụ nhân, làm thể can dự ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-615.html.]

Trưởng công chúa thở dài một tiếng, “Nói cũng . Có điều, Ung Hoài vương đối với ngươi thể là m.ó.c t.i.m móc phổi, đem hết gia sản giao , chẳng là sợ ngươi ức h.i.ế.p ?”

Phùng Vận trong lòng khẽ động, mỉm nhạt:

“Trưởng công chúa đúng . Phu quân điều binh khiển tướng vốn vì quốc sự, chẳng . Chuyện như thể đùa, nếu để kẻ hữu tâm , đội thêm mũ cho Đại vương…”

Trưởng công chúa lúc mới như bừng tỉnh, “Vương phi chí . Nhìn cái miệng của , ăn giữ mực. Ung Hoài vương là lo đại cục, nếu như nghịch tử nhà phân nửa sự trầm , cũng đến nỗi làm chuyện tổn hại môn phong, đắc tội với Vương phi…”

Phùng Vận mỉm nhạt, gì.

Trưởng công chúa khẽ nhướng mày, dáng vẻ điềm nhiên của nàng, trong lòng càng thêm trầm xuống.

Danh tiếng của nữ nhân họ Phùng, bà sớm qua, nhưng là hôm nay mới đầu gặp mặt.

Cũng chính lúc , bà mới tin, nữ tử loại bình hoa di động chỉ sắc mà trí…

Tâm cơ của nàng sâu đến mức khiến khác tâm cơ.

Không quá c.uồng vọng, cũng chẳng quá khiêm nhường, chuẩn xác ở vị trí mà một phu nhân của quyền thần nên .

Nếu là đây, Trưởng công chúa vốn lười để tâm đến một phụ nhân chẳng dính dáng gì đến như thế, nhưng nay thời thế bức

Một khi Bùi Quyết c.h.ế.t , kinh thành lập tức ngấp nghé hành động.

Người sinh trong hoàng thất, lớn lên giữa hoàng thất, nào ai trở thành kẻ nắm quyền thiên hạ?

Đã lên con thuyền , thì thể đầu.

Một khi quyền lực mất , đời đời con cháu về đều ngẩng mặt sắc mặt khác mà sống, thậm chí c.h.ế.t kèn trống trong đấu đá quyền mưu…

Trưởng công chúa dò xét xem họ Phùng rốt c.uộc nắm quyền trong quân Bắc Ung , cũng thăm dò thực lực của Phùng Vận, xem nàng rốt c.uộc là c.h.i.m hoàng yến Bùi Quyết nuôi trong phủ, đúng như lời đồn bên ngoài, thật sự là cánh tay đắc lực của Bùi Quyết, trong quân Bắc Ung lòng quy thuận, tài trí và uy vọng đều đủ để phục chúng.

Trưởng công chúa quyết định tung một liều thuốc mạnh hơn.

“Tin tức về Ung Hoài vương, vốn là thái hậu Tây Kinh dặn dò kỹ, sợ Vương phi đau lòng. thấy cứ giấu mãi như cũng chẳng cách…”

Phùng Vận khẽ mỉm , “Ý là tin phu quân gặp nạn tại Bắc Nhung ?”

Cả bàn tiệc rúng động.

Các phu nhân đưa mắt , cực kỳ kinh ngạc.

Ngay cả Phù Dương Nghi cũng lộ vẻ sững sờ mặt.

Chỉ Trưởng công chúa ngẩn , vẻ mặt nhiều hơn là kinh ngạc vì Phùng Vận toạc chuyện giữa bàn tiệc.

Chuyện , đích thực là tuyệt mật. Để tránh làm d.a.o động lòng quân, trong triều cũng chỉ vài . Bà ngờ Phùng Vận nắm tin nhanh đến

Thao Dang

Càng thêm cảm thấy khó dò nội tình phụ nhân .

“Ung Hoài vương vì giang sơn Đại Tấn mà cúc c.ung tận tụy, nếu thật sự bỏ mạng nơi núi Thương Nham, thì đúng là tổn thất lớn của Đại Tấn, khiến tiếc thương. Những ngày ăn chẳng ngon, ngủ yên, mỗi ngày đều lo lắng thôi, mà Vương phi bình thản thế , chẳng chút gì là thương tâm?”

Loading...