“Huynh khiến bận tâm .”
Phùng Vận vốn thích khách sáo như thế.
Liếc ánh mắt của Ôn Hành Tố, nàng cảm thấy vị đại đang say , ánh mắt càng thêm sâu thẳm mê , nhất thời nhịn , khóe miệng khẽ cong lên.
Đại luôn là một quân tử ôn hòa, lời cử chỉ từ đến nay đều chừng mực, từng để ai thấy thất lễ.
Lớn từng , đây là đầu tiên Phùng Vận thấy say đến thế.
“Muội thấy khó chịu.”
Phùng Vận bên mép giường, chằm chằm .
“Muội cũng hiểu vì theo Thuần Vu Diễm mà phát rồ.”
Ôn Hành Tố đầu đau như búa bổ, đôi mắt long lanh như phủ màn sương chăm chú, lòng c.uộn trào, cảm xúc khó kìm nén.
Quả nhiên, rượu sầu hóa si mê…
Tựa như kẻ mòn mỏi giữa hoang nguyên khô cằn, khát đến tận cùng, đột nhiên thấy một vũng suối trong, m.á.u huyết đều gào thét, cảm xúc c.uộn trào đến nỗi suýt nữa thể kiềm chế.
Đã mấy , nắm lấy bàn tay trắng muốt , kéo nàng lòng, trút hết tương tư đè nén.
“Đêm ba mươi, nhà nhà đoàn tụ. Huynh, , và cả Thuần Vu Diễm nữa… ba chúng gom góp mà ăn Tết, nhưng rốt c.uộc đều là những kẻ nơi nương tựa. Huynh thương y lẻ loi nơi đất khách, vì nhớ nhà mà sinh sầu…”
Phùng Vận phát hiện ánh mắt của Ôn Hành Tố đổi, nàng thấp giọng, khẽ mỉm .
“Đây cũng là cái Tết đầu tiên tự trải qua.”
“Yêu Yêu…” Ôn Hành Tố nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay ướt mồ hôi, trong đôi mắt đen như mực pha chút đỏ ngầu.
Phùng Vận khẽ khổ, gạt tay , cúi xuống, lau mồ hôi nữa trán .
“Đại cần an ủi . Muội còn xong , dù là cái Tết đầu tiên một , nhưng thích. So với những năm khi mẫu mất, ở Phùng phủ từng thấy thoải mái tự tại như thế .”
Ôn Hành Tố siết c.h.ặ.t lòng bàn tay trống .
Thao Dang
“Là bảo vệ .”
“Nói gì kỳ ?” Phùng Vận lau mồ hôi cho , nhận nóng hầm hập, liền đẩy chăn sang một bên.
“Cái địạ kháng (giường đât) đốt nóng quá , mà khó chịu, để đưa sang phòng khác?”
“Ở đây .” Lưng Ôn Hành Tố ướt đẫm mồ hôi.
Hắn rõ, cái nóng chỉ đến từ địa kháng, mà còn từ những chấp niệm nóng bỏng sâu kín trong lòng.
Ôn Hành Tố do dự giây lát, bàn tay lộ bên ngoài, chậm rãi rút trong chăn, nắm c.h.ặ.t lấy.
Mọi thứ… đều định sẵn.
Hắn thể để đôi tay … chính đập vỡ ranh giới, phơi bày tâm tư lang sói.
Hai trò chuyện một lúc, mắt Ôn Hành Tố đỏ bừng, vẻ gắng gượng, Phùng Vận đợi hạ nhân mang canh giải rượu đến, đỡ uống xong, sai Nộng Cầm và Tư Họa dìu tắm, cùng Tiểu Mãn bước ngoài.
Pháo hoa cũng gần tàn .
Người trong Trường Môn ai nấy đều vô cùng hứng khởi.
Trên mặt ai cũng rạng rỡ niềm vui.
Không thấy Thuần Vu Diễm.
Nàng hỏi Khải Bính, “Thế tử ?”
Khải Bính đáp: “Thế tử còn gì vui, nên về nghỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-579.html.]
Phùng Vận khẽ gật đầu, trong lòng thoáng chút nghẹn ngào.
Thế tử Vân Xuyên, kiêu ngạo quen , thứ đời đều ý, chỉ là… chẳng thể một gia đình trọn vẹn.
Thế nhưng thời thế như hiện nay, mấy ai thể cầu trọn vẹn?
Trời đất vô tình, lấy vạn vật chó rơm…
Phùng Vận ngẩng đầu, tuyết bay lượn giữa trung ánh đèn đêm, trong đầu hiện lên nội dung bức mật tín mà Lạc Nguyệt gửi đến.
Trong thư gì thêm, Phùng Vận rõ nguồn tin từ , nhưng Lạc Nguyệt dám mạo hiểm lớn như , đem cả hài tử trong bụng và tiền đồ của Vệ Tranh đặt cược để báo tin cho nàng, hẳn là thể là giả...
Vấn đề là, do tuyết lớn khiến đường truyền chậm , lúc , thể chuyện xảy .
Cách trở muôn trùng sông núi, giờ nàng gì cũng muộn...
Thế nhưng nửa canh giờ , nàng vẫn cho gọi Lâm Trác tới, dặn dò kỹ càng, bảo phi ngựa về kinh...
“Thế tử, thế tử...”
Tiếng gọi bất chợt vang lên từ phía .
Phùng Vận đầu , lướt qua bóng mái hiên, sững sờ.
Không từ lúc nào, Thuần Vu Diễm đến, khoác chiếc trường bào lông quý, hình cao ráo tuấn tú, ngũ quan tinh xảo mặt nạ che lấp khiến dáng vẻ thêm phần tà dị, nhưng đôi mắt khó phân nam nữ , như thợ họa khắc họa tỉ mỉ, ánh đèn đêm mờ mờ toát lên vẻ mị hoặc, môi khẽ mím, càng diễm lệ đến yêu dị.
“Nói lưng, thật là khoái trá.”
Phùng Vận chạm mắt với y, trong lòng khựng một nhịp mới kịp phản ứng.
Thuần Vu Diễm đang mắng nàng.
những lời nàng với Ôn Hành Tố, Thuần Vu Diễm thể mới ?
Trừ khi, y, hoặc của y, đang ẩn nấp cửa sổ phòng Ôn Hành Tố...
Phùng Vận khẽ , cũng chẳng buồn phủ nhận.
“Thế tử đêm ba mươi ngủ, chuyên môn trộm ?”
“Lười để ý nàng.”
Thuần Vu Diễm giọng lười nhác, kéo dài âm c.uối, xong thì phất mạnh tay áo, bỏ , chỉ để cho Phùng Vận một ánh đầy ẩn ý, lạnh lẽo vô cùng. Nếu đêm ba mươi rộn ràng khí lễ hội, e là ánh mắt cùng chiếc mặt nạ đủ dọa phát bệnh.
Phùng Vận sờ sờ cổ họng đang khô, xa xa hành lễ với y, mỉm :
“Thế tử thong thả.”
Giọng điệu dịu dàng như làn gió xuân thoảng qua, khiến lưng Thuần Vu Diễm thoáng cứng đờ.
Y dừng chân trong chớp mắt, đó sải bước rời .
Phùng Vận thở một nhẹ nhõm, sang với Tiểu Mãn: “Đi thôi, về phòng.”
Hai một một rời .
Không xa, Giang Ngâm đang cùng Nam Quỳ thả pháo hoa, lúc đầu , mãi đến khi Nam Quỳ kéo tay nàng , cơ thể căng cứng mới dần thả lỏng.
“Đến đây.”
…
Trung Kinh.
Tuyết bay đầy trời.
Tối ba mươi Tết, Lý Tông Huấn liền đem trưởng tử của Nhữ Nam Vương, mới chỉ bốn tuổi là Nguyên Thạc, nhận nhi tử của tiên đế Hy Phong, bắt quỳ lạy Lý Tang Nhược xưng “mẫu hậu”, hành đại lễ, ghi tên tông phổ.
Tốc độ của ông nhanh đến mức… thậm chí còn kịp nghị bàn thụy hiệu của tiểu hoàng đế Hưng Hòa băng hà.