Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 538
Cập nhật lúc: 2025-06-04 16:00:03
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cánh tay từ bên hông vươn tới, ôm lấy eo nàng, tiện tay rút thanh đao lên, giơ ngang trước người nàng.
Phùng Vận giật mình, quay đầu liền thấy gương mặt lạnh lùng không biểu cảm của Bùi Quyết.
“Tướng quân sao lại tới đây?”
Bùi Quyết nhìn chăm chú vào thanh hoàn thủ đao sắc bén.
“Thanh đao này không hợp với nàng.”
Hắn đưa tay lên, lòng bàn tay ấm nóng lướt qua má nàng khiến Phùng Vận bất giác căng thẳng, đến từng sợi lông tơ trên mặt cũng dựng cả lên, nhưng hắn lại lướt qua nàng, xoay người cầm lấy đao, múa vài đường đao hoa trước mặt nàng một cách phóng khoáng.
Khí thế bừng bừng, động tác đẹp đến ngỡ ngàng.
Phùng Vận bỗng thấy hơi tức, “Chẳng phải tướng quân từng nói sẽ dạy th.i.ế.p cách g.i.ế.t người sao? Đến nay mới cho một con d.a.o găm, g.i.ế.t được ai chứ?”
Bùi Quyết nâng thanh đao dài ngang tầm mắt, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
“Vận nương muốn g.i.ế.t ai? Ta giúp nàng.”
Phùng Vận không đáp, giật lấy thanh đao, vung tay hướng về phía hắn.
Bùi Quyết không né không tránh, chỉ lặng lẽ nhìn nàng thật sâu.
Phùng Vận tay bỗng mềm nhũn, đao rơi xuống.
“Đây gọi là sát nhân bằng… ánh mắt à?”
Bùi Quyết nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay nàng, theo từng chiêu từng thức dẫn nàng luyện.
“Yếu quyết đao pháp: bộ pháp cần nhanh, trầm, vững; mắt nhìn mũi đao; lực nằm ở cổ tay…”
Thao Dang
Hắn dạy vô cùng nghiêm túc, nửa người Phùng Vận tựa trong n.g.ự.c hắn, đi theo từng động tác, nhưng ánh mắt không đặt ở mũi đao mà lặng lẽ nghiêng nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn.
Bóng cây in lạnh, dưới tán cây, vị đại tướng quân càng thêm tuấn tú.
“Được rồi.” Bùi Quyết đột nhiên buông tay, thu đao vào vỏ, nhặt lên một cành khô bên cạnh, tiện tay gọt thành gậy, đưa cho nàng.
“Chiếu theo cách ta vừa dạy, luyện đi.”
“…”
Phùng Vận cầm lấy cành cây, mặt đầy mờ mịt.
Hắn vừa dạy gì nhỉ?
Mải ngắm người ta, nàng… chẳng nhớ nổi một chữ.
“Đại tướng quân.” Tả Trọng vội vàng bước tới, đúng lúc giải vây cho nàng.
“Lão tướng quân và phu phụ Đài chủ đã đến.”
298- Đóng cửa bàn chuyện.
Tuyết tan rồi, gió dữ như đao. Thành Tín Châu trong bầu không khí căng thẳng, ai nấy đều đang chờ xem trận phong ba này kết thúc ra sao. Nhưng ở nơi tâm bão, Xuân Chừng quán, lại hiện ra một cảnh tượng nhẹ nhàng, rộn ràng hiếm thấy.
Giữa sân có một người tuyết cao lớn, tay cầm đao sắt, ngang lưng buộc dải lụa đỏ, trên cửa sổ dán đầy hoa văn giấy, ống khói lò đất tỏa hơi ấm làm đọng lại những giọt nước trên kính. Cả một thế giới lạnh giá, nơi này lại mang một thứ dịu dàng và ấm áp riêng biệt.
Ngao phu nhân nói: “Vào đến Xuân Chừng quán, ta mới chợt nhớ… sắp Tết rồi.”
Tết là dịp đoàn viên.
Mà năm nay… ai biết sẽ đón Tết ở đâu, và đón như thế nào?
Ngao Chính liếc nhìn bà, trong lòng nặng trĩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-538.html.]
Đang nói, Bùi Quyết nắm tay Phùng Vận bước ra từ trong cổng vòm, A Tả và A Hữu, hai đứa nhỏ, vừa thấy họ, lập tức reo lên:
“A cữu! Cữu mẫu!”
Giọng trong veo của hài tử tựa như ánh nắng xé tan băng tuyết.
Bùi Quyết và Phùng Vận còn chưa kịp mở lời, đã bị bọn trẻ lao tới ôm c.h.ặ.t lấy.
“Cữu mẫu, c.uối cùng cũng gặp được người rồi!”
A Tả nhiệt tình như một mặt trời nhỏ, gọi A cữu xong liền xoay người giành lấy cữu mẫu với muội muội, ríu rít không ngừng.
A Hữu búi tóc song kế, đội mũ tuyết che khuất gương mặt nhỏ nhắn, vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khiến Phùng Vận không khỏi muốn ôm lấy hôn mấy cái, nếu không phải vì… hoàn cảnh hiện tại không tiện.
Ngao phu nhân khẽ ho một tiếng, “Hai đứa đừng quấn lấy như vậy, coi chừng để cữu mẫu chê cười.”
A Tả quay đầu lè lưỡi với bà, “Cữu mẫu sẽ không chê cười bọn con đâu.”
A Hữu cũng nói theo: “Cữu mẫu tốt lắm, nhà cữu mẫu có rất rất rất nhiều đồ ngon.”
A Tả lại gọi: “A mẫu, hôm nay chúng con sẽ ở nhà cữu mẫu, không về nữa.”
Hài tử thơ ngây nói chuyện, Ngao phu nhân cười cũng không được, giận cũng chẳng xong.
“Mới tới nơi, m.ô.n.g còn chưa ngồi ấm chỗ, đã muốn chiếm địa bàn rồi. Ra bên cạnh chơi đi.”
Lại quay sang Phùng Vận nói: “Hai hài tử nghịch ngợm, phụ thân chúng lại không để tâm dạy dỗ, thất lễ rồi. Muội chớ nên chấp nhặt với chúng.”
Phùng Vận nghe giọng bà xem ra cũng ôn hòa, nhưng ánh mắt rơi xuống người nàng, từ đầu đến chân là một lượt đánh giá, không khỏi mỉm cười.
“A tỷ khách sáo rồi. Muội với bọn nhỏ chơi rất thân, nói chuyện cũng chẳng câu nệ mấy lễ nghi.”
Nàng dịu dàng đoan trang, giọng nói nhẹ nhàng, lại cúi xuống xoa đầu A Tả, mỉm cười nói: “Muốn ở bao lâu thì ở, ở đến khi các con thấy chán thì thôi.”
Hai đứa trẻ lập tức hò reo vui mừng.
“Bọn con sẽ không thấy chán đâu, bọn con muốn đi tìm Ngao Tử!”
Ngao Thất nghe xong sắc mặt lập tức sầm xuống, “Ngao Tử đang ngủ đông, đừng làm phiền nó.”
A Tả và A Hữu chẳng tin hắn, biết rõ huynh trưởng mình rất quý Ngao Tử, liền lè lưỡi trêu chọc.
Thấy Ngao Thất mặt sầm lại, hai nhũ mẫu mới cười tiến lên, dắt tay tiểu lang quân và tiểu nữ lang.
Một đoàn người khách sáo niềm nở, nhưng ánh mắt lại đều đổ dồn về phía Phùng Vận.
Nhi tức mới ra mắt công công, nàng hành lễ từng người một, phong thái đoan trang, cử chỉ ung dung quý phái, vừa nhìn là biết có gia giáo, hoàn toàn không giống với những lời đồn bên ngoài về “hồng nhan họa thủy”, “hồ ly tinh” lẳng lơ yêu mị.
Ngao phu nhân nhìn nàng thật kỹ một lúc, trong lòng dâng lên một tia ngậm ngùi.
Bà đã dần hiểu tại sao nhi tử mình lại si mê đến thế, khí độ thanh cao thế kia, dung nhan tuyệt mỹ đến thế, nam nhân nào mà không mê muội cho được?
Bà liếc mắt nhìn Ngao Chính.
“Bên ngoài lạnh, vào phòng ngồi đi.”
Ngao Chính lập tức nở nụ cười nịnh nọt, ân cần bước tới đẩy xe lăn của Bùi Xung, “Phải phải phải, vào trong nói chuyện, ngoài này rét lắm.”
Ngao Thất lặng lẽ nhìn Phùng Vận, đúng lúc nàng quay đầu lại, nở một nụ cười thân thiện với hắn.
Mặt hắn lập tức đỏ bừng, vành tai cũng nóng lên, hấp tấp bước theo phụ mẫu vào trong, lòng rối loạn như tơ vò.
Ngao phu nhân nhận ra bước chân nhi tử mình đột nhiên nhanh hơn, quay đầu lại thấy khí tức hắn dồn dập, bối rối không yên, liền khẽ nghiến răng, trong lòng bất giác dâng lên một cơn lạnh buốt.
Bùi Quyết không nói lời nào, lúc xoay người vào nhà, lại vô thức cúi người nhấc nhẹ tà váy cho Phùng Vận.