Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 537

Cập nhật lúc: 2025-06-04 16:00:01
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Quyết có thể bế Khuông nhi lên long ỷ, thì cũng có thể đẩy nó xuống.

“Ta chưa từng muốn đối địch với hắn, chưa từng…”

Đường Thiếu c.ung nhìn nàng ta một cái, lặng lẽ không nói.

“Là ta sai rồi…” Lý Tang Nhược che mặt khóc nức nở, “Thiếu c.ung thúc, nếu ai gia ban cho hắn Cửu tước, thì hắn sẽ không tạo phản nữa sao?”

Đường Thiếu c.ung cụp mắt, trầm giọng: “Ý của Thừa tướng là, trước ổn định, sau mới tính kế tiếp.”

Ổn định? Một khi bước lên con đường ấy, Đại Tấn đã lâm cảnh gió mưa chao đảo, thì còn gì là ổn định?

Lý Tang Nhược không biết liệu Lý Tông Huấn có phải đang cố tình dùng nước cờ hiểm này để bức Bùi Quyết tiến thêm bước nữa hay không. Nàng ta chỉ biết rằng, bản thân nàng ta giờ đây, đã không còn nhiều đường lui.

Hoàng thân quốc thích… sẽ vứt bỏ nàng ta…

Chỉ một bước đi sai, ngay cả phụ thân nàng ta, cũng có thể vứt bỏ nàng ta.

Lý Tang Nhược đột ngột vén màn, đôi mắt sáng rực nhìn Đường Thiếu c.ung: “Thực ra tình thế hiện tại… cũng không phải là không có cách hóa giải. Thiếu c.ung thúc, ngươi có phải đã quên mất một người?”

Đường Thiếu c.ung vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: “Ai?”

“Bùi Xung, Bùi lão tướng quân.” Trong mắt Lý Tang Nhược ánh lên tia u ám, khóe môi khẽ nhếch, lạnh nhạt nở nụ cười.

“Năm xưa Lý gia định kết thân với Bùi gia, lão tướng quân rất vừa ý ai gia. Ông ấy là người trung hậu, một lòng vì Đại Tấn, sao có thể để hồ ly tinh mê hoặc nhi tử ông ta?”

Đường Thiếu c.ung nhìn thấy tia hy vọng trong mắt nàng ta.

Một lúc lâu sau, y mới thở dài.

“Điện hạ… vẫn chưa nhìn thấu. Đừng nói đến ý của lão tướng quân, dù ông ta có muốn ra tay xoay chuyển cục diện… thì từ lâu ông ta đã không quản nổi nhi tử mình nữa rồi.”

Tuyết ở Tín Châu rơi suốt ba ngày mới dứt.

Bùi Xung trước đây từng bị thương trên chiến trường, gặp thời tiết giá rét thế này, vết thương lại tái phát, đau đớn không chịu nổi.

Suốt ba ngày ấy, ông ta ở lại phủ của Ngao Thất, không bước ra khỏi cửa.

Chuyện đã lan khắp nơi, dĩ nhiên Bùi Xung không thể không biết.

Thế nhưng ông ta không hỏi, cũng không tìm Bùi Quyết, còn Ngao phu nhân cũng không rõ ông đang nghĩ gì.

Ngao Chính từ sáng sớm đã đến từ Cù Dự.

Một đêm không ngủ, hai mắt đỏ ngầu, vừa đến đã hỏi Ngao phu nhân:

“Phụ thân suy tính gì vậy? Không thể kéo dài mãi thế này, phải mau chóng quyết định…”

Đêm qua ở hành c.ung Cù Dự nghị sự, Ngao Chính đã nếm đủ cảm giác lưỡng đầu thụ địch.

“Phải để phụ thân nhanh chóng định đoạt. Nhân lúc tuyết vừa ngớt, chúng ta đến gặp A Quyết thăm dò một chút. Nếu triều đình thật sự ban Cửu tước, cái mũ 'công cao lấn chủ, mưu đồ bất chính' kia… sẽ không thể gỡ xuống được nữa…”

Ngao Chính thở dài.

“Hắn xưa nay vẫn biết cách che giấu tài năng, không hiểu dạo này bị mê hoặc điều gì, đúng là kỳ quặc…”

Ngao phu nhân nghe vậy liền cau mày, tỏ rõ không vui.

“A đệ ta đầu óc linh hoạt hơn ngươi nhiều, nó bị mê hoặc gì chứ? Ta thấy ngươi ấy, cả đêm không về, chẳng biết bị ai thổi gió bên tai, đến cả m.ô.n.g cũng lệch hướng rồi...”

Ngao phu nhân là dạng điển hình tỷ tỷ bảo vệ đệ đệ điên c.uồng.

Chỉ cần có người nói Bùi Quyết không đúng, là bà lập tức phản pháo toàn lực.

“Ta nói nhé, nên ép bọn họ một lần, nếu không thì họ sẽ lấn tới tận cửa mất. Hôm nay dám bắt nữ nhân của A Quyết, vậy ngày mai có khi dám đánh luôn phụ thân hắn rồi đấy!”

Ngao Chính liếc xéo: “Không phải nàng vốn không ưa đệ muội sao?”

Ngao phu nhân ngẩng cao cằm: “Ta không ưa là chuyện của ta, đó là chuyện trong nhà ta, người ngoài mà dám không ưa, tức là không nể mặt A Quyết, là tát vào mặt nó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-537.html.]

Ngao Chính: ?

Lòng dạ phụ nhân, ông ta thật sự không thể hiểu nổi.

“Thôi, ta không đôi co với nàng nữa, ta vào tìm phụ thân nói chuyện…”

Ông ta hất tay áo định bước vào, thì Ngao phu nhân đã chắn ngang trước mặt, cản lại.

“Phụ thân đã ba ngày đóng cửa không tiếp khách, ngươi nói gặp là gặp được sao?”

Thao Dang

“Ta là khách à? Ta là nữ tế của ông ấy.”

“Vậy ngươi cũng là chàng rể của Lưu cơ và Tạ cơ đấy thôi…”

“Nàng!”

Nói tới nói lui lại lôi chuyện hai tiểu th.i.ế.p mà Ngao Chính nạp vào ra mà nói.

Hai người đã cãi nhau nửa đời người, Ngao Chính vừa chán ngán vừa bất lực, nói chẳng lại bà, nhìn bà mà tức đến xanh mặt.

Ngao phu nhân hừ lạnh một tiếng, há miệng liền châm chọc.

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, phía sau bỗng vang lên giọng của Ngao Thất.

“A công tới rồi.”

Ngao Thất mặt mày không vui, chẳng thèm liếc nhìn phụ thân một cái, đường hoàng đẩy xe lăn của Bùi Xung bước ra.

Hai phu thê lập tức câm lặng, không dám cãi nữa.

Bùi Xung chỉ nhìn dáng vẻ của nữ nhi và nữ tế là biết ngay chuyện gì đang xảy ra.

Ông không nói nhiều, chỉ bảo: “Chuẩn bị xe, đến Xuân Chừng quán.”

Gió lạnh quét qua cây cối trong sân Xuân Chừng quán, tiếng gió rít như tiếng thú dữ gào thét.

Trời rất lạnh, vậy mà Phùng Vận lại đổ mồ hôi đầy người.

“Hây! Ha!”

Nàng hai tay nắm lấy thanh đao, gắng sức nhấc lên rồi bổ mạnh xuống. Dáng người làm ra vẻ rất khí thế, nhưng không thu lực lại được, cả người theo đà đao mà chúi về phía trước.

“Phu nhân!” Mấy tên bộ khúc bị dọa đến la oai oái.

Phùng Vận từ trước vẫn hay miệng nói muốn luyện võ để rèn thân thể, nhưng toàn là nói suông, chưa bao giờ thấy hành động thật sự.

Lần này vì bị bệnh nhốt trong viện đã lâu, trời thì rét căm, đột nhiên nàng lại nổi hứng, đòi theo bọn họ học võ.

Nữ lang vốn yếu đuối, cả Cát Quảng và Cát Nghĩa đều dạy không nổi nàng, vô cùng đau đầu.

Nàng bèn tìm đến Bùi Quyết.

Bùi Quyết càng tàn nhẫn hơn, trực tiếp lấy một đoạn lụa quấn quanh lưỡi đao của đoản kiếm "Tiễn Thủy", rồi đưa cho nàng.

“Lấy mà chơi đi.”

Phùng Vận cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, liền nhân lúc Bùi Quyết đang bàn việc trong thư phòng với Ôn Hành Tố, lén kéo Cát Quảng, Cát Nghĩa và mấy bộ khúc đi luyện tập.

Chỉ khổ thân nàng, một thanh hoàn thủ đao nặng nề như thế, cầm lên đã muốn gãy tay, làm sao thi triển nổi chiêu thức gì?

Mũi đao cắm xuống đất, “đoàng” một tiếng vang lên, chôn thẳng vào khe của phiến đá xanh, phát ra tiếng ngân ong ong.

Phùng Vận thấy nó đứng vững thì mới thở phào.

“Ta… lợi hại vậy sao?”

Nàng hai tay bám lấy chuôi đao, nhưng dùng cách nào cũng không rút ra được, liền cau mày gọi người.

“Còn không lại giúp một tay?”

Loading...