Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 536
Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:59:58
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ lỗi không nhận, ân thưởng lại càng không nhận.
Rốt c.uộc hắn muốn gì?
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cục diện dịu xuống do chiếu thư tội kỷ của Thái hậu nước Tấn mang lại liền tan thành mây khói. Làn sóng chỉ trích dấy lên dữ dội, lời lẽ phản nghịch ùn ùn kéo đến như gió lốc.
Lời đồn như hổ, chỉ trong chớp mắt đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ trong quân Bắc Ung, thậm chí cả quân Hổ Bôn, Long Kỵ.
Nam nhi đổ m.á.u nơi sa trường, da ngựa bọc thây, nếu quay đầu lại phát hiện đến thê nhi cũng không bảo vệ được, còn ai nguyện vì quốc gia mà tận trung kiệt sức?
Đại tướng quân còn như thế, quân sĩ thường dân sẽ ra sao?
Sự việc lương thảo và áo ấm mùa đông trước đó, quân Bắc Ung vốn đã mang mối bất mãn với triều đình, giờ càng thêm xác tín rằng triều đình muốn đoạt binh phù của Bùi Quyết là để tước binh quyền, là có ý g.i.ế.t hắn.
Thỏ c.h.ế.t cáo thương, lòng người sục sôi căm phẫn.
Lời đồn nổi lên khắp doanh trại, người người bất an.
Những lão tướng và cựu bộ hạ trung thành với Bùi Quyết càng thêm bức xúc, đồng loạt giương cờ mang chữ “Bùi” trong doanh trại, công khai ủng hộ Bùi Quyết.
Trong chớp mắt, cờ “Bùi” giăng khắp nơi, thế như hổ mọc cánh, ngẩng đầu ngạo vọng, như muốn chạm đến vòm trời.
Tin tức truyền ra, thiên hạ đổ dồn ánh mắt về Tín Châu, về Xuân Chừng quán.
Tiêu điểm của muôn vàn ánh nhìn, không chỉ là Bùi Quyết, mà còn là Thập Nhị nương Phùng Vận đang “bệnh lâu nằm liệt trên giường”.
Khó khăn lắm mới có được hòa bình, liệu có sắp tan thành mây khói?
“Từ xưa hồng nhan đa tai họa, đúng là hại nước hại dân.”
Tại Cù Dự, chư sứ thần tụ tập trước tẩm điện của Thái hậu, nghị sự đến rạng sáng, vẫn không thể đưa ra sách lược nào khả thi.
Than ngắn thở dài, c.uối cùng lại quay về kết luận “phụ nhân hại nước”, “hồng nhan họa thủy”.
Sau đó là một khoảng lặng dài.
Từ nghi ngờ, ôm hy vọng may mắn, đến lúc này, bọn họ c.uối cùng cũng đã hiểu rõ.
Bùi Quyết không phải không muốn lấy lại binh phù Đại tướng quân, cũng không chỉ là muốn Lý Tang Nhược nhận sai để cho hắn một bậc thang danh dự mà lui.
Mà là... hắn muốn nhiều hơn thế.
Giang sơn vạn dặm, tiền đồ như gấm, ai lại không muốn để lại danh tiếng trong sử sách muôn đời?
…
Lý Tang Nhược đổ bệnh.
Sau khi sẩy thai thân thể vốn đã yếu, lại trải qua nhiều đêm không ngủ, khóc lóc, oán than, c.uối cùng đã tiều tụy đến không còn hình người.
“Hắn rốt c.uộc muốn ai gia làm gì nữa?”
“Chẳng lẽ... hắn thật sự muốn làm Hoàng đế?”
Trong lớp màn mỏng màu đỏ nhạt, Lý Thái hậu nằm lặng, thần sắc uể oải.
“Thiếu c.ung thúc, đây là cái mà thúc nói là: tướng quân đối với ai gia tình thâm nghĩa trọng, không nỡ để ai gia lao khổ sao?”
Đường Thiếu c.ung sắc mặt không đổi, đứng lặng ngoài màn.
Chậm rãi, y khom lưng hành lễ thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-536.html.]
“Xin Thái hậu, ban cho Đại tướng quân Bùi Quyết cửu tước, để tỏ lòng ân sủng của Thiên gia.”
Lý Tang Nhược cả kinh thất sắc, trừng mắt nhìn Đường Thiếu c.ung.
“Ngươi nói gì?”
Đường Thiếu c.ung đáp: “Thỉnh Thái hậu điện hạ, vì Đại tướng quân mà ban cửu tước.”
Thao Dang
Lý Tang Nhược mặt trắng bệch, không còn chút m.á.u.
297- Ép ban Cửu tước.
Lễ “Cửu tước” (chín lần ban ân) là lễ vinh sủng tối cao mà một hoàng đế có thể ban cho thần tử.
Cụ thể bao gồm: xe ngựa, y phục, cửa sơn đỏ, bậc tam cấp, âm nhạc, rìu và búa, c.ung tên, rượu đen v.v... Nhưng quan trọng hơn cả vật ban, là ý nghĩa đặc biệt ẩn sau: đây là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ của hoàng quyền trước một vị quyền thần nắm binh quyền trong tay.
Vương Mãng, Tào Tháo, Tư Mã Chiêu...
Đều từng nhận lễ Cửu tước.
Các khai quốc đế vương của Nam Tề và triều đại trước đó, cũng từng được ban lễ này, rồi sau đó lật đổ tiền triều, lập nên vương triều mới, bước lên ngôi đế.
Có thể nói, Cửu tước chính là khúc dạo đầu cho việc ép vua thiện nhượng, lên ngôi xưng đế.
Thiên hạ chia năm xẻ bảy, hoàng quyền suy yếu, quyền thần nắm đại quyền quân sự, một khi ép ban Cửu tước, cũng đồng nghĩa với việc trắng trợn tuyên bố ý đồ soán vị xưng đế.
Nghĩ đến đứa nhi tử mới ba tuổi của mình, Lý Tang Nhược toàn thân lạnh toát, hai tay nắm c.h.ặ.t chăn, trừng mắt nhìn Đường Thiếu c.ung, nghiến răng bật ra hai chữ:
“Không được! Cái gì cũng có thể cho hắn, nhưng Cửu tước thì tuyệt đối không thể...”
Đường Thiếu c.ung ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Điện hạ, đây là ý chỉ của Thừa tướng.”
Lại mang phụ thân ra để ép nàng ta.
Lý Tang Nhược cười lạnh, “Ai gia dám ban lễ Cửu tước cho Bùi Quyết, hắn dám nhận không?”
Đường Thiếu c.ung ánh mắt lạnh như băng, hồi lâu sau môi mới khẽ động.
“Điện hạ còn chưa nhìn ra sao? Đại tướng quân không phải đang giận dỗi triều đình. Đây là điều hắn muốn.”
Lý Tang Nhược siết c.h.ặ.t nắm tay: “Đã vậy, vì sao phụ thân ta còn thuận theo?”
Đường Thiếu c.ung nói: “Nếu không thuận, điện hạ có biết hậu quả không?”
Mắt Lý Tang Nhược đỏ rực, nước mắt tràn bờ mi, đỏ hoe cả vành mắt, nhưng vẫn cứng đầu không rơi xuống.
“Hậu quả gì? Hắn chẳng phải nói muốn giữ lấy hồ ly tinh của hắn, từ quan quy ẩn sao? Vậy cứ để hắn đi quy ẩn đi! Nếu hắn dám làm phản, chống đối triều đình… thì là tự tìm đường c.h.ế.t. Đại Tấn ta binh hùng tướng mạnh, chưa nói quân Bắc Ung có hoàn toàn quy phục hắn hay không. Dù có thì sao? Chúng ta còn có Hổ Bôn, Long Kỵ, còn có mấy chục vạn cấm quân...”
Đường Thiếu c.ung sắc mặt không đổi.
Chờ nàng ta gào xong, y nhàn nhạt mở miệng:
“Mười hai vạn thiết kỵ Bắc Ung, khống chế thực tế năm thành, cộng thêm một Tín Châu, đã đủ để Bùi Quyết lập thế. Triều đình mất đi quyền kiểm soát quân Bắc Ung, chẳng khác nào mất một nửa giang sơn. Nhưng, đây vẫn chưa phải điều nguy hiểm nhất.”
Lý Tang Nhược nghiến răng hỏi: “Vậy cái gì mới là?”
Đường Thiếu c.ung vẫn bình tĩnh như cũ: “Một khi Bùi Quyết giương cờ xưng vương, cựu bộ Bùi gia tất sẽ hưởng ứng, các nơi binh phiệt chỉ có hai con đường: quy thuận hoặc tránh họa. Loạn lớn vừa nổi, các thế tộc đại môn phiệt ắt sẽ liên hợp nhau lên tiếng lên án điện hạ… Không cần quân Bắc Ung đánh tới Trung Kinh, thậm chí không cần tốn một binh một tốt, cũng có thể khiến điện hạ bị đại môn thế tộc vứt bỏ. Thế gia vọng tộc chỉ xem trọng lợi ích, họ không đời nào chịu bị liên lụy. Muốn lấy lòng Bùi Quyết, họ có thể chọn một là ‘thanh quân trắc’, buộc ngoại thích họ Lý rút khỏi triều chính, ép Thái hậu tự sát. Hai là lập người hiền năng khác, phế bỏ ấu quân, dựng tân quân. Đến khi đó, điện hạ còn gì để hiệu triệu Hổ Bôn, Long Kỵ, cùng mấy chục vạn cấm quân mà điện hạ từng nói? Vì sao họ phải nghe lời một quả phụ mất thế lực?”
Sắc mặt Lý Tang Nhược trắng bệch như tro tàn.
Nàng ta chưa từng quên, ngày đó chính Bùi Quyết đã ôm Khuông nhi lên long vị.
Chính nhờ công lao hiển hách của Bùi Quyết và Bùi gia, mới có thể trấn nh.i.ế.p các thế gia Tấn quốc cùng đám hoàng tộc còn mang dã tâm.