Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 535

Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:59:56
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa đầy ba năm, cớ sao lại sinh ra biến cố như thế này?

Chỉ vì Phùng Kính Đình dâng cho hắn một nữ nhi?

Vị Bùi đại tướng quân chấn động thiên hạ, thật sự bị sắc đẹp mê hoặc?

Lý Tang Nhược không tin, cũng không muốn tin.

Nàng ta nghi ngờ trong đó có điều khuất tất, nhưng dù vắt óc suy nghĩ, vẫn không sao tìm ra được vấn đề nằm ở đâu.

“Ai gia có thể chuẩn bị cái gì?” Nàng ta yếu ớt nằm trên tháp, lạnh lùng nhìn Đường Thiếu c.ung, mặt đầy vẻ chế giễu.

“Phụ thân chẳng thường nói Bùi Quyết sẽ nuôi binh tự trọng sao? Ngày ấy c.uối cùng cũng đến rồi, chẳng phải đúng như ý người sao? Hắn giao binh phù, giải chức, thoái quan, chẳng phải là chuyện phụ thân cầu còn không được?”

Đường Thiếu c.ung bị nàng ta chặn lời, nghẹn họng.

Im lặng nhìn nàng ta hồi lâu, hắn mới nén giận, từ từ chắp tay hành lễ.

“Xin Thái hậu hạ chiếu tội kỷ, để xoa dịu lửa giận của Đại tướng quân.”

Lý Tang Nhược bật cười.

Nụ cười khiến hai mắt đỏ ngầu, như một bóng ma hiện hình.

“Thiếu c.ung thúc đã bàn bạc với Thừa tướng rồi sao? Đã thương lượng xong cả rồi, muốn đem tội lỗi đổ hết lên đầu một nữ nhân như ta? Hiến tế ta, để giữ lấy thanh danh của các người?”

Đường Thiếu c.ung rủ mắt, khom lưng chắp tay, giọng trầm thấp thong thả.

Thao Dang

“Thuộc hạ không dám. Điện hạ suy nghĩ kỹ, ắt sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Thừa tướng.”

Nếu sự việc đúng như những gì Lý Tang Nhược nghĩ, “giao binh phù, giải quan ấn” là mọi chuyện đều xong, thì đâu có cái gọi là “nuôi binh tự trọng, công cao lấn chủ”?

Lý Tông Huấn cũng chẳng cần dày công toan tính, mưu lược bao năm.

Trong thời loạn lễ nhạc suy đồi, làm gì có chân mệnh thiên tử, chỉ có kẻ tiếm quyền.

Giang sơn đế vương nào chẳng do binh biến và quyền lực tạo ra.

Từ Tấn, Tề, cho đến triều trước, triều trước nữa, không có ngoại lệ.

Trong bối cảnh đó, thực lực của một cá nhân còn lớn hơn cả huyết mạch hoàng tộc. Người ta gắn bó với gia tộc, với tông từ còn sâu hơn với quốc gia sinh ra trong khói lửa bất an.

Thiên tử có giống gì chăng? Kẻ binh mạnh ngựa khỏe mới là thiên tử!

Kẻ nắm đại quân trong tay, là kẻ có tiền, có lương thực, có mỏ, có lãnh thổ, quyền vua cũng bó tay, thậm chí hoàn toàn bất lực.

Quan hệ giữa triều đình Tấn và Bùi Quyết cũng chính là như vậy.

Khi danh vọng, thực lực và ảnh hưởng của hắn đã vượt qua cả hoàng quyền, muốn trói buộc hắn bằng lòng trung thành không bằng bằng những lợi ích to lớn.

Đó cũng là lý do vì sao Lý Tông Huấn từ ve vãn đến muốn tiêu diệt, tiêu diệt không được lại phải cúi đầu làm lành.

Suy cho cùng vẫn là sợ, sợ kẻ nuôi binh tự trọng sẽ cướp ngôi.

Đường Thiếu c.ung thấy Lý Tang Nhược lặng người nắm c.h.ặ.t lò sưởi tay, nhíu mày không nói, chẳng rõ nàng ta đã nghĩ thông chưa, lại nói:

“Điện hạ không cần lo lắng, theo hạ thần thấy, tướng quân có tức giận, nhưng hiện vẫn chưa đến mức gươm giáo đối đầu. Chỉ cần điện hạ chân thành đưa ra một bậc thang, tướng quân ắt sẽ mềm lòng, thuận thế mà xuống…”

Lý Tang Nhược nhìn chằm chằm y, nghẹn ngào hỏi:

“Chỉ cần hắn chịu nhận lại binh phù, chuyện này… coi như kết thúc, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-535.html.]

Đường Thiếu c.ung nhìn nàng ta: “Không sai.”

“Được, ta viết.” Lý Tang Nhược nước mắt trào ra, gọi c.ung nữ chải tóc thay y, quỳ ngồi trước án gỗ, vừa cầm bút đã bật khóc thành tiếng, nước mắt làm nhòe hết chữ viết.

Vào chính ngọ hôm ấy, Thái hậu nước Tấn tại hành c.ung ở Tín Châu hạ chiếu thư, tội kỷ tự tỉnh, đem mọi sai lầm trong sự việc lần này nhận hết về mình, đồng thời tha thiết khẩn cầu “hiền tài của quốc gia”, “cảm niệm ân đức sâu dày của tiên đế, chớ quên lòng trung son sắt, thấu hiểu nỗi khổ dân sinh, giữ vững bờ cõi, đừng để xã tắc bất an, vận nước chao đảo...”

Một vị thái hậu trẻ góa bụa, chịu hạ mình đến vậy là vì điều gì, không cần nói cũng rõ.

Chiếu thư của Thái hậu vừa ban xuống, không ít người đều cho rằng sự việc lần này rốt c.uộc cũng sẽ được xoa dịu.

Thế nhưng, Xuân Chừng quán vẫn lặng lẽ như cũ, Bùi Quyết không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Chỉ có điều, tấu chương xin từ quan vẫn âm thầm được gửi đến Cù Dự.

Trong tấu viết rằng: phu nhân bệnh nặng, cần được tĩnh dưỡng, không chịu nổi một chút nhiễu loạn; bản thân ngày đêm canh giữ, tâm thần mệt mỏi, hình thể suy nhược, không còn đủ sức đảm nhiệm chức Đại tướng quân, thỉnh triều đình chọn người hiền tài khác thay thế.

Lý Tang Nhược khi nghe được tin này, thân thể suy nhược đến thần trí hoảng loạn, trong hành c.ung lúc cười lúc khóc, phát điên như thể hóa rồ.

Thế nhưng trong lúc rối ren ấy, Thái y lệnh Phù Dương Lễ cũng lại đột nhiên ngã bệnh trong một đêm, chẳng những không thể đến chẩn bệnh cho nàng ta, mà còn đệ đơn xin từ quan quy ẩn.

“Không cho phép!”

Ai cũng muốn bỏ rơi nàng ta sao?

Lý Tang Nhược giận đến phát c.uồng, gào thét:

“Giờ phút này mà còn xin từ quan, chẳng phải là cố ý chống đối ai gia sao? Ai gia muốn tru di cửu tộc, g.i.ế.t sạch cả nhà ông ta!”

Dẫu nàng ta giận đến như vậy, Phù Dương Lễ cũng đã bệnh đến mức không xuống nổi giường.

Nhi tử ông ta, Phù Dương Cửu, phải hầu thuốc sớm khuya, chăm sóc phụ thân bệnh nặng, cũng không thể rảnh tay. Chỉ sai người hầu dâng lên đơn thuốc điều dưỡng, coi như làm tròn trách nhiệm.

Ngược lại, Phù Dương Nghi đã đến, mang theo lễ đơn của Đại Trưởng công chúa, đến hành c.ung thăm bệnh.

Nàng mỉm cười duyên dáng:

“Cữu mẫu tôn quý là Thái hậu, muốn nam nhân thế nào mà chẳng có? Sao lại phải tranh giành sủng ái với một nữ nhân thường dân?”

Lý Tang Nhược tức đến bốc hỏa ngũ tạng, nhưng cũng không thể thật sự ban chỉ tru sát toàn tộc họ Phù Dương.

Trưởng công chúa đứng ngay tại đó, những lời giận dữ cũng chỉ có thể nói miệng, không thể thực thi.

Vì vậy, đành ngậm m.á.u nuốt xuống, ngoài mặt thì an ủi Thái y lệnh dưỡng bệnh cho tốt, trong lòng thì nghiến răng mắng chửi, tiếp tục phát điên trong hành c.ung.

Hôm sau, thánh chỉ từ Trung Kinh do khoái mã đưa đến.

Lễ quan và nội thị đứng bên ngoài Xuân Chừng quán đóng c.h.ặ.t cửa, giữa cơn gió lạnh buốt, cao giọng tuyên chỉ.

Thánh chỉ rằng: “Thê tử của Đại tướng quân Bùi Quyết, Phùng thị, tài đức vẹn toàn, hiền hòa trang nhã, lanh lợi khéo léo, đức hạnh rạng ngời, đặc chiếu phong làm Nhất phẩm Quốc phu nhân, ban thưởng ruộng đất, vải vóc, vàng bạc châu báu…”

Nếu Phùng Vận nhận phong thưởng, thì chính là “thê tử của Đại tướng quân”, và Bùi Quyết hiển nhiên vẫn là Đại tướng quân của Đại Tấn.

Đây là lời hứa được thực hiện, đồng thời cũng là một nước cờ vòng vo.

Lễ quan và nội thị tuyên chỉ đứng ngoài chờ đợi suốt nửa canh giờ.

Nhưng rồi, thánh chỉ đến thế nào, thì lại bị đưa trả lại như thế.

Bùi Quyết không ra tiếp chỉ, nói là bị cảm phong hàn, thân thể bất ổn, sau đó đích thân “thay ái thê từ chối” phong thưởng, nói hai phu thê luôn cẩn thận dè dặt, như đi trên băng mỏng, không dám nhận ân sủng lớn lao như thế.

Lúc này, người “cẩn thận dè dặt, như đi trên băng mỏng”… lại chính là lễ quan và sứ thần Đại Tấn.

Loading...