Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 533
Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:59:51
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài có tiếng bước chân, Bùi Quyết nhớ ra gì đó, vừa định đứng dậy thì Phùng Vận đã giữ lấy hắn, tay quấn c.h.ặ.t lấy cổ, khiến hắn khựng lại trong giây lát, toàn thân đột nhiên cứng đờ, hơi thở trở nên dồn dập.
Màn trướng khẽ lay động, Diêu Nho đi theo Tả Trọng bước vào, trông thấy hai người quấn lấy nhau trong màn, lập tức xoay người tránh đi.
Tả Trọng nhẹ ho một tiếng.
“Tướng quân, Diêu đại phu tới rồi.”
Bùi Quyết chăm chú nhìn đôi mắt giảo hoạt kia, chậm rãi gỡ tay nàng ra, đứng dậy.
“Vào đi.”
Diêu Nho cúi đầu bước tới, bắt mạch, lời chẩn đoán cũng tương tự như Phù Dương Cửu: thân thể hư nhược, cần phải điều dưỡng cẩn thận.
Bùi Quyết sai người bưng thuốc đã sắc sẵn đến trước mặt Phùng Vận.
Phùng Vận không muốn uống mấy, nhưng Bùi Quyết đứng đó mặt lạnh như băng, sắc mặt u ám, nàng khẽ thở dài, gắng gượng nuốt xuống hơn nửa bát.
Vừa định đặt bát xuống, liền nghe hắn nói: “Uống hết.”
Hai ngụm c.uối này cũng không tha sao?
Phùng Vận biết hiện tại hắn đang rất không vui, do dự một chút, đưa bát thuốc cho hắn.
Có người ngoài, Bùi Quyết không nói nhiều, một tay ôm lấy nàng, một tay cầm bát thuốc, khéo léo siết cằm nàng, ép nàng uống hết phần thuốc còn lại.
Phùng Vận: …
Nàng bị ép uống sạch sẽ, thấy Diêu Nho và Tả Trọng đứng bên cạnh nhịn cười, trong lòng vừa đắng vừa tủi, nhất thời cạn lời, chỉ biết trợn mắt thở gấp.
Diêu Nho cười chắp tay: “Phu nhân ăn chút gì đó, rồi ngủ một giấc. Ngủ nhiều, sẽ mau khỏi.”
Phùng Vận gương mặt cứng ngắc hơi dịu lại, cảm ơn ông, giọng khàn đặc không thành tiếng.
Diêu Nho thi lễ rồi lui ra.
Trong phòng im lặng.
Ánh sáng đổ lên mặt Bùi Quyết, không rõ là vui hay giận, chỉ có nét lạnh lẽo không đổi.
Phùng Vận không biết đã là giờ nào, càng không rõ tình thế hiện tại ra sao, nhưng ít nhiều hiểu được tính cách của Bùi Quyết.
Nàng không chủ động mở miệng, hắn có thể đứng đó suốt cả đời.
“Có phải tướng quân đang giận ta?”
Bùi Quyết im lặng, nhìn sang.
Phùng Vận bị ánh mắt ấy ép đến nghẹn thở, chỉ nghe hắn đáp:
“Ta không còn là tướng quân nữa.”
Phùng Vận khẽ sững người, tim đập thình thịch như trống.
Câu nói tiếp theo, mơ hồ như vọng về từ giấc mộng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Quyết nói: “Chẳng phải đều nằm trong tính toán của Vận nương sao?”
Phùng Vận nhìn thấy ánh sắc trong đáy mắt hắn, dù có cố che giấu, cũng khó tránh khỏi một thoáng bối rối.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong đôi mắt đen kia là nỗi sâu thẳm không thể đo lường, khiến Phùng Vận không biết nên đáp ra sao.
Khi bị Bùi Quyết bế ra từ phòng Lý Tang Nhược, nàng vẫn còn ý thức. Không thể giả vờ như chẳng biết gì, cũng không thể nói dối trước mặt hắn.
“Ngài biết hết rồi?”
Thao Dang
“Ta có thể giả như không biết.” Bùi Quyết nhìn nàng chăm chăm, chậm rãi cúi xuống, giữ lấy vai nàng, “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Làn da chạm vào hắn nóng như lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-533.html.]
Phùng Vận trong lòng nghẹn lại, bướng bỉnh chống người lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo kia, ngẩng đầu đối diện: “Nếu ngài giận, thì cứ nói thẳng ra, đừng giấu trong lòng. Nếu ngài cũng cho rằng ta đáng bị người khác hãm hại, rằng chỉ cần ta phản kháng là đã là đại nghịch bất đạo, thì ta cũng chẳng còn lời nào để nói.”
Bùi Quyết cúi đầu nhìn nàng: “Nàng không sai sao?”
“Không sai.” Phùng Vận nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đôi mắt đen ấy sâu thẳm đến mức khiến người ngạt thở, như có một nỗi bi ai âm ỉ dâng lên, đè nặng lòng n.g.ự.c nàng đến nghẹt thở.
Một lúc sau, hắn buông tay ra, đặt nàng trở lại giường.
Rồi xoay người rời đi.
“Bùi Quyết, ngài đứng lại cho ta!”
Phùng Vận gọi hắn cả họ lẫn tên.
Bùi Quyết quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đen như giếng cổ, không gợn sóng, lại lạnh lùng đến tàn khốc.
Phùng Vận không còn sợ hắn như kiếp trước, nhưng lúc này hắn lạnh lùng vô tình đứng đó, không nói một lời mà chỉ nhìn nàng chăm chăm, nàng vẫn không tránh khỏi tim đập dồn dập.
“Nói gì đi chứ.”
Bùi Quyết: “Nàng gọi ta đứng lại, chẳng phải là nàng muốn nói gì sao?”
Phùng Vận mấp máy môi, cũng không rõ vì sao, lại bỗng thấy tình cảnh lúc này buồn cười.
Hai người giống như phu thê cãi nhau, giận dỗi, ai cũng không chịu nhận sai, đều muốn đối phương mở miệng trước.
Nghĩ tới cảnh hắn đá tung cửa phòng xông vào, nghĩ đến tiếng gọi “Vận nương” có chút hoảng loạn kia, lòng nàng bất giác mềm nhũn, sự kiên cường gắng gượng cùng lớp gai nhọn dựng lên đều từ từ sụp xuống.
Nàng khe khẽ hừ một tiếng.
“Nữ tử nào bị một lang quân tuấn tú nhìn chăm chú như vậy mà còn nói được lời, ngài không phải đang làm khó ta sao?”
Khóe mắt Bùi Quyết khẽ giật, đứng yên một lát, không nói một tiếng nào rồi lại quay lại, dùng kim câu vén màn lên, cúi người đỡ nàng dậy, lòng bàn tay lướt nhẹ trên lưng nàng, phát hiện có chút mồ hôi, liền lấy khăn sạch lau giúp nàng.
Phùng Vận biết hắn không còn giận nữa.
Bùi cẩu đời này… thật dễ dỗ quá mức.
“Làm gì vậy?”
Nàng than thở mềm nhũn, “Hai câu dịu dàng là đã chịu nghe, tai mềm như vậy, sau này ta không còn nữa, ngài sẽ bị phụ nhân lừa đến thành bộ dạng gì đây?”
Bùi Quyết cúi đầu, lạnh lùng trừng nàng một cái, ngón tay vòng qua tóc nàng, vụng về gom lấy suối tóc đen, dùng trâm cài lại chỉnh tề.
“Đang bệnh, bớt nói nhảm đi.”
Phùng Vận lười nhác tựa vào người hắn.
“Được rồi, ta không nói, tùy ngài làm.”
Bùi Quyết liếc nàng một cái, lấy một chiếc gối mềm đặt sau lưng nàng.
Phùng Vận khẽ cười, “Ta nghiêm túc đấy, không có tà tâm gì hết.”
Nếu không nói thêm câu đó, thì quả thực là nghiêm túc rồi.
Bùi Quyết chẳng để tâm, “Ngồi cho đàng hoàng. Ta gọi người mang cơm đến.”
Thấy hắn định rời đi, Phùng Vận lập tức giơ tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào lưng hắn.
“Ngài ăn cùng ta.”
Bùi Quyết cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh mềm mại kia, hồi lâu mới nhẹ nhàng gỡ ra, gọi người bưng cơm đến. Đợi đến khi Phùng Vận nhai chậm nuốt kỹ được nửa bát, chau mày nói không ăn nữa, hắn mới lặng lẽ ngồi xuống.
“Vì sao không nói thật với ta, để ta quyết định?”
Giận dỗi lâu vậy, c.uối cùng cũng chịu trải lòng?
Phùng Vận đáp: “Một là không biết con cá có mắc câu không. Hai là không biết tướng quân sẽ chọn thế nào, nên làm sao mở miệng nói rõ?”