Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 532

Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:59:49
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bùi Vọng Chi!”

Y bước nhanh tới, giật lấy chén trà nguội trong tay Bùi Quyết, ngửa cổ uống cạn, rồi chống tay lên bàn, hai mắt trừng trừng như mắt trâu, không chớp lấy một lần mà nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ngươi không tuân thánh chỉ của Thái hậu, lĩnh binh bao vây bến Trúc Diệp, ra tay với Tề quân. Không giữ lễ quân thần, tự tiện xông vào tẩm điện Thái hậu, vứt binh phù không nhận, ép mười hai vạn quân Bắc Ung vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì? Bùi Vọng Chi, rốt c.uộc ngươi muốn làm gì?”

Giọng y đè xuống rất thấp, không rõ là giận dữ hay đau lòng, hai mắt đỏ ngầu, hàm răng nghiến ken két, cảm xúc rõ ràng đã bùng phát đến cực điểm.

Bùi Quyết nhìn y một cái, lại rót đầy chén trà nguội, đưa tới trước mặt y.

Phù Dương Cửu cúi đầu liếc nhìn, rồi ngồi xuống đối diện, không nhận chén trà, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ngươi có biết hành vi của ngươi, bất kỳ một điều cũng là nghịch đạo loạn thần?”

Bùi Quyết đáp: “Ta không quan tâm.”

Phù Dương Cửu hận không thể đ.ấ.m cho hắn một cú để hắn tỉnh lại.

“Ngươi từ khi nào biến thành như vậy? Vọng Chi, ta sắp không nhận ra ngươi nữa rồi.”

Nếu nói trong triều Đại Tấn ai là người trung thành nhất, không ai khác ngoài Đại tướng quân Bùi Quyết.

Bùi gia ba đời trung liệt, được người người kính ngưỡng.

Tổ phụ Bùi Ứng có công khai quốc, được hưởng tế miếu, lưu danh ngàn thu. Phụ thân Bùi Xung dũng mãnh thiện chiến, mở mang bờ cõi, thân mang tàn tật, là một đời trung lương. Đến đời Bùi Quyết, thiếu niên anh tuấn, chiến công hiển hách, đến mức tiên đế khen là “thiên hạ vô song”.

Lúc lâm chung phó thác, còn đem tiểu hoàng đế tận tay giao cho Bùi Quyết, đích thân nói:

“Có khanh phụ trợ, đại nghiệp của hoàng nhi tất thành, giang sơn Đại Tấn vững bền, trẫm có thể nhắm mắt.”

Giang sơn do ba đời Bùi gia bảo vệ, di ngôn của tiên đế, hắn đều không màng nữa sao?

Phù Dương Cửu không tin.

Đây không phải là Bùi Quyết mà y quen biết, không phải vị đại tướng quân thà c.h.ế.t vì biên cương Đại Tấn cũng không lùi một bước.

“Nói cho huynh đệ biết, rốt c.uộc là vì sao?”

Y liếc nhìn rèm trướng buông nhẹ, từ từ ngẩng đầu, chỉ tay vào bên trong.

“Vì nàng sao? Vì một nữ nhân?”

“Phù Dương Cửu.” Bùi Quyết chậm rãi quay lại nhìn hắn, “Bỏ tay xuống.”

Phù Dương Cửu lập tức sững người, bị tia sáng lạnh lẽo trong mắt hắn làm nhói mắt.

“Được.” Y chậm rãi buông tay xuống, “Ngươi nói đi, vì sao?”

Bùi Quyết quay mặt đi, không nhìn vào mắt y.

“Sinh thần của ta, không cùng ngày với ngươi.”

Phù Dương Cửu ngẩn ra: “Ngươi nói gì?”

Bùi Quyết đáp: “Ta sinh vào năm thứ ba đời Hy Phong, tháng ba.”

“Gì cơ? Ngươi nhỏ hơn ta một tuổi rưỡi?!” Phù Dương Cửu như nghe được điều gì đó không tưởng, sắc mặt đại biến, kế đó như có tia sáng loé lên trong đầu, tựa hồ nghĩ ra điều gì, toàn thân như rơi vào hầm băng, sắc mặt tái nhợt.

“Vì sao lại như vậy? Ngươi nói ta nghe cái này, là có ý gì?”

Bùi Quyết lúc này mới nâng chén trà trong tay, khẽ nâng về phía y như một lời kính cẩn từ biệt.

“Về đi, đừng để Thái y lệnh đợi lâu.”

Không giải thích, nghĩa là không muốn giải thích.

“Ngươi ngốc thật rồi!” Phù Dương Cửu tướcc đến mức đầu óc choáng váng, “Nàng đang ép ngươi, ngươi không biết sao?”

Yết hầu Bùi Quyết chuyển động dữ dội.

“Ta biết.”

“Cái thân thể nát bét đó của nàng, hoàn toàn là tự nàng chuốc lấy, bệnh trên người nàng, chính nàng cũng không muốn chữa lành, ngươi không biết sao?”

“Ta biết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-532.html.]

“Nghị quán là do nàng lập, bí mật ở vọng đài người khác không rõ, nàng nhất định phải biết, ngươi không chối cãi được chứ?”

“Không chối được.”

“Đã biết hết cả, vì sao còn để người dắt mũi? Ngươi không màng lời thề độc trước lăng Tiên đế, cũng không sợ gánh tội tày trời, thật sự chỉ vì một nữ nhân thủ đoạn độc ác như vậy sao?”

Phù Dương Cửu tướcc đến cực điểm, sắc mặt xanh mét.

Y là đại phu, không muốn thấy cảnh quyền lực tranh đoạt, m.á.u chảy thành sông.

Lại càng không muốn thấy huynh đệ tốt của mình bị người ta chỉ trích sau lưng là “tặc chiếm quốc gia”.

Càng không muốn hắn vì một nữ nhân mà đối địch với Đại Tấn, tự hủy chính mình.

“Nàng đầy phản cốt, dã tâm lang sói! Nàng không phải đang ép ngươi, mà là muốn lấy mạng ngươi đấy!”

Bùi Quyết cụp mắt, chìm trong tĩnh lặng lạnh lẽo, “Không sao.”

Phù Dương Cửu giận đến đập bàn.

“Muốn mạng ngươi, ngươi cũng đưa cho nàng sao?”

Bùi Quyết khẽ chau mày, quay nhìn tấm màn rũ xuống.

Phùng Vận đã uống thuốc, ngủ rất say.

Tuyết ngoài cửa dường như càng lúc càng dày.

Hắn trầm giọng: “Kỷ Hựu, tiễn Phù Dương y quan.”

295- Phu thê tình thâm.

Trong cánh mũi là mùi thuốc nồng đậm, phảng phất trong phòng, hơi ngột ngạt.

Trong chăn có đặt một túi sưởi, rất ấm áp. Dưới ánh lửa lay động, Phùng Vận chợt hoảng hốt.

Nàng vừa trải qua một giấc mộng dài như ác mộng.

Kiếp trước mọi thứ như qua một kiếp nạn, từng có lúc nàng tưởng rằng mình mãi mãi kẹt trong cơn mê, không thể thoát ra...

May thay!

Nàng vẫn còn sống.

Qua lớp màn trướng, có một bóng người mơ hồ ngồi ngay ngắn nơi đó, dáng người cao ráo, in lên rèm trướng, vừa chân thật vừa gần gũi, khiến lòng nàng an ổn lại.

“Tướng quân…”

Giọng nói chẳng còn chút trong trẻo như thường ngày, khàn đặc như tiếng rên rỉ, vừa thốt ra liền đau đến không chịu nổi.

Ngay tức thì nàng ho lên từng cơn.

Tấm màn bị ai đó vén lên một cách dứt khoát.

Bùi Quyết nhìn nàng một cái, gọi: “Tiền Tam Ngưu.”

“Mời Diêu đại phu.”

Phùng Vận yếu ớt hé mắt, “Ta… sao vậy?”

Bùi Quyết sắc mặt điềm tĩnh, chậm rãi ngồi xuống, bàn tay áp lên trán nàng, lành lạnh, dừng lại một lát rồi nới lỏng chăn.

“Nàng đang sốt.”

Giọng hắn trầm thấp, không rõ cảm xúc.

Thao Dang

Phùng Vận không biết hắn đã biết được bao nhiêu, nín thở nhìn hắn, trong mắt như ánh lên vì sao.

“Nhưng ta rất lạnh.”

Bùi Quyết cúi đầu, kéo lại chăn vừa bị lỏng ra, quấn nàng thật c.h.ặ.t.

Phùng Vận nhân lúc cánh tay hắn vươn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

Bùi Quyết nhìn sang, không nói một lời.

Nàng cũng mím môi không đáp, ngón tay dần lần lên cổ hắn, kéo hắn cúi xuống thấp một chút, áp mặt vào mặt hắn, “Quả nhiên nóng thật.”

Loading...