Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 531

Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:59:46
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Xuất binh không danh, mưu vị không chính, thời cơ chưa đến.”

“Ta cược, Bùi Quyết tất sẽ phản.”

“Ta đoán, Bùi Quyết sẽ không phản.”

Đêm ấy trăng lạnh treo cao, trong Xuân Chừng quán tĩnh mịch lặng lẽ, trên thuyền ngự ở bến Trúc DIệp, Tiêu Trình và Thuần Vu Diễm ngồi đối ẩm, cùng ngắm vầng trăng mờ ảo ẩn hiện giữa tầng mây, đàm đạo thiên hạ, bàn luận thế c.uộc, vẫn chưa hay quỹ đạo vận mệnh đã lặng lẽ đổi dời trong đêm nay, lịch sử sắp sửa bước sang trang mới…

294- Tặc chiếm quốc gia.

Mành lụa lay động.

Ánh đèn đổ lên lưng người nam nhân cao lớn, trong trướng, hơi thở của nữ tử mỏng nhẹ.

Bùi Quyết đích thân lau người thay y phục cho nàng, rồi đút nàng uống thuốc. Một nữ lang nhẹ tênh, mềm mại như gió, chẳng nặng nề gì, không làm lõm cả chăn đệm, thân thể uyển chuyển, nhỏ nhắn không đầy một vòng tay, hàng mi khẽ run, mang theo vẻ dịu dàng bình yên của tháng năm, khiến đêm dài cũng phải ngây ngất.

Ngón tay Bùi Quyết khẽ lướt qua gò má nàng, trong mắt u tối khó dò.

“Tướng quân.” Giọng của Tả Trọng vang lên ngoài rèm, chắp tay nói: “Đã tìm thấy Tiểu Mãn rồi.”

Bùi Quyết nghiêng đầu liếc nhìn, không lên tiếng.

Tả Trọng nói tiếp: “Ngất xỉu trong nhà củi của nghị quán, thuộc hạ đã đưa người về…”

Hắn thoáng ngập ngừng, “Có cần mời đại phu đến xem một chút không?”

Thân phận nha hoàn thấp kém, nếu có khó chịu cũng thường cắn răng chịu đựng, hoặc tùy tiện tìm thầy lang bắt mạch lấy thuốc. Nhưng Đại Mãn và Tiểu Mãn theo hầu Phùng Vận từ trước đến giờ chưa từng bị bạc đãi, Tả Trọng cảm thấy nên làm vậy…

Huống hồ Tiểu Mãn thường hay để dành đồ ăn ngon cho hắn, nụ cười lúm đồng tiền tươi tắn, khi nhìn thấy nàng co ro trong đống củi, mặt tái nhợt như sáp, trong lòng hắn thật sự rất khó chịu.

Bùi Quyết không ngẩng đầu.

“Ngươi tự quyết.”

Tả Trọng vâng lời, nhưng vẫn chưa rời đi, hơi chần chừ nói:

“Bên ngoài đang có tuyết rơi, Đường Thiếu c.ung vẫn còn ôm binh phù đứng chờ trước cửa.”

Bùi Quyết đáp: “Mặc y.”

Tả Trọng không nói thêm gì nữa.

Bên ngoài có Phù Dương Cửu và Diêu Nho đang đứng, một người bên trái, một người bên phải, không hề trò chuyện. Tả Trọng bước đến mời, Phù Dương Cửu định đứng dậy, Diêu Nho đã đi trước một bước, mỉm cười ôn hòa:

“Ta đi xem Tiểu Mãn thế nào.”

Ở thôn Hoa Khê từng là hàng xóm, Diêu Nho rất thân với Tiểu Mãn.

Tả Trọng gật đầu, “Làm phiền Diêu đại phu.”

Diêu Nho xách hòm thuốc đi ngay, Phù Dương Cửu cũng đứng dậy, khom người trao cho hắn y án trong tay.

“Mời Diêu đại phu xem qua, nếu không có gì bất ổn, ta sẽ trình lên cho tướng quân.”

Phù Dương là dòng dõi thế gia ngự y, có thói quen và phương pháp riêng khi viết y án, Diêu Nho tự nhiên nhận lấy, lật xem qua, “Phù Dương công tử y thuật tinh thông, ta không có dị nghị. Chỉ là phu nhân…”

Hai người nhìn nhau, đều rơi vào trầm mặc.

Cả hai đều từng bắt mạch và khám cho Phùng Vận, tình trạng của nàng, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết.

Một người bị tổn thương cơ thể mà lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, là loại bệnh nhân khiến đại phu đau đầu nhất.

Ban đầu Phù Dương Cửu còn tưởng nàng sợ đắng, cố gắng điều chỉnh phương thuốc cho hợp khẩu vị, về sau mới phát hiện không phải.

Nàng kiêu kỳ, sợ đắng sợ mệt, là người rất thích hưởng thụ, nhưng lại không biết quý trọng thân thể, đôi lúc còn cố ý buông thả, sống phóng túng, như thể chỉ sống cho hôm nay, không cần ngày mai. Đối với chuyện không thể sinh con, nàng cũng chẳng mảy may để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-531.html.]

Phù Dương Cửu cười khổ.

“Càng điều trị càng tổn hại, ta là đại phu gì chứ, nào dám nhận là y thuật tinh thông?”

Diêu Nho khẽ thở dài, cùng Tả Trọng rời đi.

Thân thể của phu nhân nhà tướng quân, thực sự có quá nhiều nghi vấn, vô cùng mâu thuẫn.

Diêu Nho không biết ẩn tình bên trong, cũng sẽ không hỏi.

Thời thế này, ai mà chẳng có chút bí mật không tiện nói ra?

Phù Dương Cửu bước vào nội thất, bước chân rất nhẹ, trên mặt cũng không còn vẻ ngông nghênh thường thấy mỗi khi gặp Bùi Quyết. Đêm nay y đặc biệt nghiêm túc, trầm ổn.

“Vọng Chi.”

Chưa kịp mở lời, lông mày y đã chau lại.

Y đặt y án lên bàn, cụp mắt nói: “Ngươi xem qua đi.”

Phù Dương Cửu và Bùi Quyết sinh cùng ngày, người nhà bảo y sinh sau Bùi Quyết hai ba canh giờ. Từ sau khi biết chuyện này, y rất thích quấn lấy Bùi Quyết. Ban đầu Bùi Quyết lạnh lùng, không mấy để tâm đến y, về sau dù vẫn lạnh lùng, nhưng bên cạnh đã có chỗ dành cho y.

Làm huynh đệ bao năm, Bùi Quyết không cần quay đầu cũng nhận ra sự bất thường của Phù Dương Cửu.

Hắn quay lại, liếc nhìn Phù Dương Cửu, rồi lại nhìn sang y án.

“Phu nhân có điều gì không ổn?”

Phù Dương Cửu cười khổ, lắc đầu.

“Tẩu tử là bệnh cũ, nhất thời không khỏi. Đêm qua lại bị nhiễm phong hàn, không c.h.ế.t cũng mất nửa cái mạng, từ từ uống thuốc điều dưỡng vậy…”

Bùi Quyết chậm rãi đứng dậy, ra hiệu cho y ngồi.

“Không cần.” Phù Dương Cửu mím môi, không nhìn vào mắt Bùi Quyết, “Bệnh tình của tẩu tử, trên y án đã ghi chép đầy đủ. Diêu Nho là người sâu không lường được, y thuật không dưới phụ thân ta, có thể tin cậy…”

Bùi Quyết hỏi: “Ngươi rốt c.uộc muốn nói gì?”

Mi mắt Phù Dương Cửu khẽ run, sống mũi bỗng chốc cay xè.

“Ta phải đi rồi.”

Y muốn cười một cái, nói nhẹ nhàng một chút, nhưng vừa nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Bùi Quyết, trong lòng bỗng chua xót đến mức không chịu nổi, nâng tay áo che mặt, gắng trấn định tâm thần, rồi mới hai tay chắp lại hành lễ.

“Phụ thân ta tuổi tác đã cao, thân thể cũng không còn như xưa, đi lại trong c.ung bất tiện, chuẩn bị từ quan hồi hương, về Bình Thành tĩnh dưỡng. Ta là nhi tử, dĩ nhiên nên ở bên phụ thân phụng dưỡng…”

Phù Dương Lễ mới ngoài bốn mươi, đúng vào độ tuổi tráng niên, nói là tuổi cao, ai cũng không tin nổi cái cớ ấy.

Thao Dang

Nhưng Bùi Quyết không hỏi, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên giường Phùng Vận.

“Được.”

Một chữ đơn giản, không chút cảm xúc, lại khiến Phù Dương Cửu lập tức òa khóc.

“Tại sao ngươi không giữ ta lại?”

Bùi Quyết cúi đầu rót trà nguội trên bàn vào chén, rót đầy.

Một chén đưa cho mình, một chén đưa cho Phù Dương Cửu.

“Tín Châu tuyết lớn, ta bảo Kỷ Hựu dẫn mấy người đưa các ngươi tới An Độ.”

Gương mặt trời sinh vốn ít biểu cảm, giọng điệu lại bình thản, nghe vào giống như vô tình tuyệt tình, Phù Dương Cửu tướcc đến mức n.g.ự.c phập phồng, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Loading...