Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 529
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:51
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Hỉ muốn nói, hắn có lẽ thật sự dám tạo phản.
Nghĩ tới lại nuốt lời xuống, cúi đầu im lặng.
“Tướng quân sốt ruột tìm phu nhân, ở bến Trúc Diệp đã đại động can qua với Tề quân...”
Gã đã không còn để tâm đến điều gì nữa rồi.
Phần sau Trần Hỉ không dám nói, cũng không còn cơ hội để nói, chỉ nghe bên trong có c.ung nữ hét to một tiếng, kế đó có người chạy ra.
“Điện hạ, không, không ổn rồi, tướng quân phu nhân... bị giấu trong, trong rương y phục của điện hạ.”
293- Đại loạn sắp tới.
Sắc mặt Lý Tang Nhược tái nhợt, cho dù là lần bị ngã cầu thang khiến thai nhi bị sẩy, cũng chưa từng hoảng sợ đến mức này.
Não bộ như ngừng hoạt động, tim đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng n.g.ự.c, đập thình thịch không ngừng.
“Vì sao Phùng thị lại ở trong rương y phục của ta? Mau… mau ngăn tướng quân lại…”
Thao Dang
Rầm!
Cánh cửa gỗ lớn bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Mấy người hầu sao có thể cản nổi đám thị vệ doanh của Bùi Quyết? Dường như là đến chuyên để bắt tại trận, Bùi Quyết hoàn toàn không chờ thông báo, trực tiếp xông vào.
Hai c.ung nữ đang c.uống c.uồng cởi trói cho Phùng Vận, động tác hỗn loạn, hoảng loạn vô cùng...
Phùng Vận cả người co rút nằm trong rương y phục, trên mặt không chút huyết sắc, miệng bị nhét giẻ vải, hai tay bị trói c.h.ặ.t ra sau bằng dây gai, mái tóc dài rối bời rũ xuống, che khuất gương mặt trắng trẻo, trong mắt không còn lấy một tia sáng.
Yếu ớt, đáng thương, hấp hối như sắp lìa đời...
“Nữ lang!”
Ngao Thất vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ.
“A cữu! Là nàng ấy! Là nàng ấy!”
Bùi Quyết đã đi trước một bước, vung tay gạt c.ung nữ ra, ôm Phùng Vận từ trong rương ra.
“Vận nương…”
c.ung nữ sợ tới mức mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy không dám lên tiếng.
“Tướng quân đây là muốn làm gì?” Lý Tang Nhược được c.ung nữ đỡ lấy, giận dữ bước tới. Nhưng khi trông thấy bộ dạng tiều tụy không còn hình người của Phùng Vận, nàng ta kinh hoàng đến nói không nên lời.
Nàng ta không thể tin được nhìn nàng, môi mấp máy hồi lâu mới thở ra một hơi.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Phùng thị lại ở đây?”
Bùi Quyết lấy áo choàng quấn c.h.ặ.t Phùng Vận trong n.g.ự.c, cằm nhẹ cọ lên trán nàng một cái, rồi mới ôm c.h.ặ.t nàng trong lòng, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với ánh mắt của Lý Tang Nhược.
“Thần cũng đang muốn hỏi điện hạ, vì sao thê tử của thần lại ở đây?”
Lý Tang Nhược lùi một bước, trên mặt là vẻ hoảng hốt khó tin.
Đảo mắt tìm quanh không thấy Đường Thiếu c.ung, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tình của Bùi Quyết, rõ ràng bản thân chưa làm gì, vậy mà lời đáp lại lại chẳng có chút tự tin, tim đập thình thịch.
“Ai gia không biết vì sao nàng lại ở đây. Còn tướng quân, dám tự tiện xông vào chỗ ở của ai gia, ai cho ngươi lá gan đó…”
Bùi Quyết không chút kiêng dè ôm Phùng Vận tiến lên, hoàn toàn chẳng giữ lễ quân thần.
“Xin điện hạ cho thần một lời giải thích.”
Khung cửa sổ chưa khép, gió lạnh tràn vào, lành lạnh quét qua người Lý Tang Nhược.
Lý Tang Nhược cảm thấy lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-529.html.]
Từng chữ từng chữ, giọng nói của Bùi Quyết không hề mang theo tức giận, nhưng lại như d.a.o cạo vào tận xương tủy.
“Ngươi tìm ai gia đòi lời giải thích, vậy ai gia biết tìm ai mà hỏi đây?” Lý Tang Nhược gần như phát điên, nàng ta trừng trừng nhìn nữ tử trong lòng Bùi Quyết, chỉ thấy gương mặt nàng ta tái nhợt, mắt nhắm nghiền, đầu nghiêng dựa vào tay Bùi Quyết, hơi thở mong manh, dáng vẻ dưới ánh lửa trông thật kinh tâm động phách.
Nàng ta cho dù có ngàn vạn cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Hơn nữa, Bùi Quyết dường như cũng không muốn nghe nàng ta giải thích điều gì.
Hắn chỉ đang lợi dụng cơ hội này, danh chính ngôn thuận mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Lý.
Lý Tang Nhược đã nhận ra được nguy hiểm, thậm chí nhận ra bản thân mình đã rơi vào bẫy.
Nhưng còn đáng sợ hơn cả sự nhận thức ấy, là việc đối thủ của nàng ta đã sớm đoán trước được kết cục, bày sẵn trận thế, khiến nàng ta có trăm miệng cũng không thể biện minh.
Đây là âm mưu của Phùng Vận.
Mà mắt xích quan trọng nhất trong âm mưu này, lại không phải là chân tướng, mà là nhận thức của Bùi Quyết, là cảm tình của Bùi Quyết.
Cán cân trong lòng hắn nghiêng về ai, người đó mới là kẻ thắng c.uộc.
Nàng ta không có cơ hội thắng, không chỉ bởi vì Phùng Vận đã đào sẵn cái hố, bày sẵn bàn cờ, mà còn vì trái tim của Bùi Quyết đã mù quáng, đã thiên lệch...
Hắn đã vô tình, nàng ta lấy gì để thắng?
“Thiếu c.ung thúc…”
Lý Tang Nhược môi run rẩy, gần như sụp đổ mà hét lên, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Thiếu c.ung thúc, người đâu rồi!?”
Đường Thiếu c.ung lúc này mới bước ra, Lý Tang Nhược lập tức như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
“Ngươi nói đi, ngươi nói đi, rốt c.uộc chuyện này là thế nào?”
Đường Thiếu c.ung nhàn nhạt liếc qua Bùi Quyết một cái, chắp tay cúi đầu.
“Tướng quân hà tất phải tức giận? Chi bằng chờ phu nhân tỉnh lại rồi hẵng nói? Cứu người quan trọng hơn.”
Bùi Quyết cúi đầu nhìn Phùng Vận một cái, rồi lại lạnh lùng quét mắt về phía Lý Tang Nhược, ánh mắt chuyển biến cực nhanh, từ xót xa thương tiếc dành cho Phùng Vận, đến lạnh thấu xương khi nhìn Lý Tang Nhược, chỉ trong chớp mắt.
“Tốt nhất là nàng không có việc gì.”
Cánh cửa phòng bị người kéo ra, rồi lại rầm một tiếng đóng sầm lại.
Bùi Quyết ôm Phùng Vận rảo bước rời đi.
Lý Tang Nhược đứng chôn chân tại chỗ, không thể tin nổi, giận đến phát run cả người, “Hắn đang nổi giận với ai? Phản rồi, phản rồi, hắn thật sự phản rồi.”
Đường Thiếu c.ung trầm giọng: “Điện hạ, xin thận trọng lời nói.”
Lý Tang Nhược đột ngột quay phắt đầu nhìn y, giận không kiềm được, “Ai gia nói sai sao? Ngươi xem có vị thần tử nào lại kiêu ngạo như hắn…”
“Điện hạ.” Đường Thiếu c.ung cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Lý Tang Nhược, thấp giọng chất vấn: “Điện hạ thực sự muốn bức Đại tướng quân tạo phản sao?”
Lý Tang Nhược sững người.
Cái đầu đang hỗn loạn rối ren từ từ trở nên tỉnh táo lại.
“Ngươi là nói, tướng quân thật sự sẽ phản sao?”
Đường Thiếu c.ung hơi nhíu mày, liếc nàng ta một cái, giọng điệu bình thản, “Chẳng lẽ điện hạ thực sự cho rằng, có người nguyện vì hoàng quyền mà khom lưng tận tụy, c.h.ế.t cũng không hối hận sao?”
Lý Tang Nhược như bị sét đánh ngang tai, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Trong lòng nàng ta có giận, có ghen, có oán hận, nhưng nàng ta không hề muốn thật sự trở mặt với Bùi Quyết, cũng chưa từng nghĩ rằng một người trung thành như Bùi Quyết, sẽ thật sự phản bội triều đình, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo…
“Ai gia đã làm sai sao? Ai gia chẳng làm gì cả?”
Đường Thiếu c.ung liếc nàng ta một cái, rồi quay đầu hỏi Trần Hỉ.