Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 528
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng đương sự đã nói như vậy, mọi người lại không khỏi hiếu kỳ.
“Ở đâu ra tà quái? Mau nói rõ, rốt c.uộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Đại Mãn hiện ra vài phần sợ hãi.
“Đại Mãn và phu nhân đổi y phục và dung mạo, cùng nhau đến vọng đài. Phu nhân và Tiểu Mãn chờ dưới đài, Đại Mãn thay phu nhân lên đài, chờ Già Luật pháp sư làm phép. Khi tấm vải xanh được kéo lên, pháp sư bảo Đại Mãn nhắm mắt lại, lúc đó chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, kế đó cả người rơi xuống…”
“Đến khi khôi phục lại ý thức, Đại Mãn đã ở trong xe ngựa, vừa mở mắt thì thấy bệ hạ…”
Già Luật pháp sư là người của Tiêu Trình, chẳng phải là Tiêu Trình mang nàng đi sao?
Cứu giúp cái gì chứ?
Chẳng qua Tiêu Trình cứ tưởng người hắn mang đi là Phùng Vận, không ngờ lại là “mèo mun tráo thái tử”, nhận nhầm người mà thôi.
Thuần Vu Diễm nhướn mày, kéo đề tài quay lại:
“Phu nhân của tướng quân hiện ở đâu, ngươi thật sự không biết sao?”
Đại Mãn lắc đầu, “Đại Mãn sau khi thay phu nhân lên vọng đài thì không còn thấy phu nhân nữa. Cũng vì lén giả làm dung mạo của phu nhân khiến bệ hạ hiểu lầm… Sau đó, không dám nói rõ chân tướng, mới gây ra hiểu lầm lớn này…”
Giọng nói yếu ớt, vừa dứt lời nàng ta liền quỳ xuống trước mặt Tiêu Trình.
“Th.i.ế.p biết tội rồi, xin bệ hạ trách phạt.”
Cách xưng hô, dáng điệu này, thật khiến người ta liên tưởng xa xôi.
Tiêu Trình trong lúc không hay biết mà sủng hạnh nàng ta, thì nàng ta chính là người của hoàng đế, dù có lỗi gì cũng phải xem ý bệ hạ ra sao.
Tiêu Trình nheo mắt lại, liếc nhìn Phùng Kính Đình nãy giờ vẫn im thin thít.
“Việc của ngươi, đợi sau sẽ xử lý.”
Nói xong liền nhàn nhạt liếc Thuần Vu Diễm một cái, rồi lại hỏi Bùi Quyết:
“Nếu đã là hiểu lầm, vậy Bùi đại tướng quân có định đi tìm phu nhân cho rõ chăng?”
Sắc mặt Bùi Quyết không thay đổi, nhìn về phía Đại Mãn, giọng trầm thấp mang theo vẻ lạnh lẽo bị đè nén:
“Tờ giấy đó, ngươi lấy từ đâu ra?”
Đại Mãn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Bùi Quyết, “Vừa rồi th.i.ế.p vì sợ bị tướng quân nhận ra, không dám lên tiếng, bất đắc dĩ phải bắt chước bút tích của phu nhân mà viết ra…”
Bắt chước?
Bùi Quyết nhìn về phía nàng ta qua ánh đêm, gương mặt Đại Mãn mơ hồ không rõ.
Thật ra, từ đầu hắn đã không tin nàng là Phùng Vận, điều khiến hắn đưa ra phán đoán chính là tờ giấy kia.
“Trước khi ta quay lại, phiền quốc quân nước Tề tạm chờ một chút.”
Lời nói tuy rằng dùng chữ “phiền”, nhưng cả đám người tụ tập ở đây, rõ ràng là không để Tiêu Trình rời đi.
Vừa hay, Tiêu Trình cũng chẳng có ý định rời khỏi, dịu giọng cười một tiếng:
“Tướng quân cứ tự nhiên.”
Bùi Quyết quay ngựa, đi về phía Thuần Vu Diễm, ánh mắt phức tạp.
“Theo lời thế tử, Vận nương hiện ở đâu?”
Bốn mắt nhìn nhau, Thuần Vu Diễm thấy trong mắt hắn có dò xét và nghi hoặc, vẫn trấn tĩnh đáp:
“Con yêu tinh cỏ dại kia chẳng phải nói rồi sao, bị yêu quái trong nghị quán mang đi? Đã là yêu quái trong nhà, thì đi được bao xa chứ? Có khi vẫn còn ở trong nghị quán ấy.”
Ngao Thất nghe không lọt tai lời nói tào lao của y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-528.html.]
“Nghị quán ta sắp lật tung cả lên rồi, còn có thể giấu người được sao?”
Thuần Vu Diễm mỉm cười:
“Nghị quán lớn như vậy, tất cũng có những nơi, tiểu tướng quân không lật tìm được đâu?”
“Đa tạ Thuần Vu thế tử đã nhắc nhở!”
Bùi Quyết hừ khẽ một tiếng, không rõ là đã nghe lọt vào tai hay chưa, không nói một lời, lướt ngang qua y, thúc ngựa lao v.út đi.
Thiết kỵ Bắc Ung cũng tách thành hai cánh, như dòng nước phân lưu, một phần theo sát Bùi Quyết, phần còn lại ở lại tại chỗ. Toàn bộ quá trình đều trật tự nghiêm minh, gần như không thấy Bùi Quyết ra lệnh gì nhiều, vậy mà họ vẫn lặng lẽ hoàn tất việc phân phối và bố trí...
Tiêu Trình nhìn đám người đen kịt kia, trong lòng dâng lên một tia lạnh lẽo.
Vừa rồi thật quá nguy hiểm!
Thao Dang
Thuần Vu Diễm cũng đang quan sát.
Lúc này y mới phát hiện sự tình có điều bất thường.
“Bổn thế tử hình như đã bỏ lỡ điều gì?”
Tiêu Trình khẽ mỉm cười, “Thế tử có muốn lên thuyền uống chút rượu chăng?”
Thuần Vu Diễm nhướn mày: “Không phải là yến tiệc Hồng Môn đấy chứ?”
Tiêu Trình đáp: “Phải hay không phải, thế tử sợ gì mà không đến?”
Thuần Vu Diễm nhìn chăm chú vào Tiêu Trình, ánh mắt sâu lắng, cười như không cười.
“Được thôi. Vậy bản thế tử xin theo Quốc quân lên thuyền, chúc mừng Quốc quân mới được mỹ nhân.”
Tiêu Trình không đáp mà chỉ nói: “Mời.”
…
Lý Tang Nhược thay y phục xong, nằm nghiêng trên giường, bụng dưới đau âm ỉ như có gì đè nặng, nàng ta cắn c.h.ặ.t môi dưới, cố nhịn không rên rỉ, bảo c.ung nữ đỡ mình nằm nghiêng, vẫn cảm thấy không thoải mái, không khỏi bực tức.
“Đại tướng quân còn chưa trở về sao?”
c.ung nữ không trả lời.
Cửa bị đẩy ra, người bước vào là Đường Thiếu c.ung, mặt đen sì, nhìn nàng ta chằm chằm.
Lý Tang Nhược giật mình, “Thiếu c.ung thúc sao lại nhìn ai gia như vậy?”
Đường Thiếu c.ung cụp mắt, nét mặt đầy vẻ chán ghét không sao che giấu được, “Điện hạ không nên giấu thần, âm thầm hạ chỉ đoạt binh phù của Bùi Quyết.”
Lý Tang Nhược mím môi, đè nén lửa giận: “Chuyện này cũng không hoàn toàn là ý của ai gia, vẫn là ý của Bùi lão tướng quân. Đại tướng quân không nghe khuyên can, dấy binh với Tề Đế chỉ vì một nữ tử, làm hỏng hòa ước hai nước, nếu ai gia khoanh tay đứng nhìn, thì còn làm gì được nữa với cương vị Thái hậu lâm triều?”
“Lão tướng quân là lão tướng quân, đại tướng quân là đại tướng quân.” Đường Thiếu c.ung không khách khí phản bác, “Điện hạ chẳng lẽ đã quên, hiện tại Bắc Ung quân, đang nghe theo lệnh của ai?”
“Tất nhiên là nghe triều đình, không có binh phù, Bùi Quyết còn nắm quân sao?”
Nghe được lời ngây thơ như vậy, gương mặt Đường Thiếu c.ung cứng đờ.
“Điện hạ chẳng lẽ không nghĩ tới, lão tướng quân chỉ là khách sáo vài câu, hoặc giả là đang thăm dò điện hạ thôi sao?”
Lý Tang Nhược chẳng phải chưa từng nghĩ đến, nhưng Bùi Xung đích thân đẩy xe lăn đến trước mặt nàng ta, từng lời xin tội, không giống giả vờ.
“Dù sao thì lần này ai gia cũng không làm sai, ít nhất đã ngăn cản được giao tranh giữa quân đội hai nước…”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trần Hỉ lảo đảo chạy vào, phía sau còn có hai tiểu thái giám đẩy tới đẩy lui, dáng vẻ hoảng hốt tột cùng, nói năng lắp ba lắp bắp.
“Điện, điện hạ… Bùi đại tướng quân dẫn người xông vào đây, nói là muốn… lục, lục soát… Không, không phải lục soát, là tìm kiếm phu nhân của tướng quân.”
“Quá vô lý!” Lý Tang Nhược không màng đến cơn đau trong người, lật người ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, quát lên:
“Hắn là muốn tạo phản sao? Lại dám đến tận phòng của ai gia tìm người?”