Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 527
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:46
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngao Thất gầm lên:
“Huynh đệ Bắc Ung, theo ta xông lên, cứu phu nhân về!”
Một đám tướng sĩ theo Bùi Quyết vào sinh ra tử, cùng ăn một nồi, cùng uống một vò, tính mạng ký thác cho nhau, nghĩa tình như vậy, nào phải một đạo hổ phù có thể chi phối.
Huyết khí bốc lên, quân hồn ngưng tụ, ba ngàn kỵ binh cùng xông lên, vững như thành đồng, không gì cản nổi. Quân Tề vừa hét vừa chắn ngang đầu thuyền, bày trận nghênh địch, miệng lớn tiếng hô:
“Bảo vệ thánh giá!”
“Bảo vệ bệ hạ!”
Bắc Ung quân là tinh nhuệ của nước Tấn.
Mà ba ngàn thiết kỵ này, lại chính là cốt lõi trong Bắc Ung quân.
Cho dù có phải m.ó.c t.i.m phanh n.g.ự.c, liều mạng không tiếc, cũng phải rửa sạch mối nhục bị đoạt thê tử.
Bùi Quyết nay đã không còn chịu sự quản thúc của triều đình Tấn, Bắc Ung quân lại hoàn toàn nghe lệnh hắn, một trận đại họa, đang dần dần tái hiện. Không ai ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này.
Ngay cả Tiêu Trình cũng không ngờ rằng Bùi Quyết lại làm tới mức ấy…
“Bùi Quyết phản rồi.”
Hắn bật cười khẽ, quay sang Đại Mãn hỏi:
“Đây là kết cục mà chủ tử ngươi mong muốn sao?”
Đại Mãn cau mày:
“Chủ tử không muốn hai nước lại dấy binh đao…”
Khói lửa đã cháy, sử sách nhất định sẽ ghi lại một cách đậm nét, nàng không muốn, thì đã sao? Cho dù nàng là người cầm cờ, cũng không thể lo liệu chu toàn mọi mặt.
Tiêu Trình nhìn Bắc Ung quân như nước triều tràn tới, ánh mắt thở dài nhàn nhạt:
“Nói đi! Hãy nói cho Bùi Quyết biết sự thật.”
Đám đông chen chúc nơi bến, dưới từng đợt công kích như vũ bão của Bắc Ung quân, quân Tề khó lòng trụ vững.
Đại Mãn nghe lệnh Tiêu Trình, vừa thở phào nhẹ nhõm, định bước lên thì giữa đám người bỗng vang lên tiếng hô lớn:
“Vân Xuyên Thế tử đến rồi!”
“Mau nhìn, là Vân Xuyên Thế tử!”
Người tới đúng là Thuần Vu Diễm. Ngựa quý lộng lẫy, xiêm y hoa mỹ, vẻ mặt lười nhác mang theo nụ cười nhàn nhã, giống hệt dáng vẻ y thường ngồi xem bách hí ngoài c.uộc, hoàn toàn không có chút cảm xúc trước tình cảnh trước mắt. Một lúc sau, y mới chậm rãi cất cao giọng:
“Bản thế tử đến chậm một bước! Các vị tạm hoãn tay, nghe ta nói một lời.”
292- Biện giải lần nữa.
Trang viên của Thuần Vu Diễm cách đây không xa, lần gần nhất y xuất hiện tại nơi này chính là khi chứng kiến c.uộc tranh chấp giữa Bùi – Tiêu, giờ lại một lần nữa bất ngờ xuất hiện, tất nhiên không thể là trùng hợp.
Tiêu Trình đứng trên boong thuyền, tay chắp sau lưng.
“Nguyện nghe lời giải thích.”
Bùi Quyết ngồi cao trên lưng ngựa, Bích Ung kiếm tỏa hàn quang lạnh lẽo khắp thân.
“Thế tử tốt nhất đứng xa một chút, kẻo m.á.u vấy lên người.”
Thuần Vu Diễm bước đến thong thả, mang theo dáng vẻ dửng dưng lắc lư:
“Chuyện của Phùng Thập Nhị, Bùi huynh không muốn nghe sao?”
Bùi Quyết không kiên nhẫn, trong lòng đã chắc chắn Phùng Vận đang ở trên thuyền.
Nếu không có nàng, Tiêu Trình đã chẳng liều đến mức ấy để nhận lấy, cũng chẳng bày ra tờ thư đó.
Còn về Thuần Vu Diễm, một thương nhân giảo hoạt chỉ biết vì lợi, ai cho lợi thì y giúp người ấy, Bùi Quyết chưa bao giờ tin y.
Thuần Vu Diễm không biết Bùi Quyết đã bỏ binh phù, nhưng nhìn ánh mắt lạnh buốt, gương mặt tràn đầy phẫn nộ đè nén của hắn, cũng lấy làm kinh sợ, song ngoài mặt vẫn không lộ nửa phần hoảng hốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-527.html.]
“Nhị vị ở đây c.h.é.m g.i.ế.t sống c.h.ế.t, Phùng Thập Nhị lúc này nói không chừng đang trốn ở một góc nào đó, khóc như mưa, chờ các người đến cứu.”
Phùng Vận đang ở ngay đó, vậy mà y lại nói ra những lời như thế.
Ngao Thất sầm mặt ngay tại chỗ, “Thế tử tới để xem trò cười sao?”
Thuần Vu Diễm cười nhạt như không, khóe môi khẽ cong:
“Ngao tiểu tướng quân đã nhìn kỹ chưa? Người bên cạnh Tề quân kia, có phải Phùng Thập Nhị không?”
Sắc mặt Ngao Thất lập tức thay đổi.
Thực ra hắn cũng có nghi ngờ, chỉ là tuổi trẻ nông nổi, thấy Ôn Hành Tố và Bùi Quyết không nói gì, thì liền mặc định Thập Nhị nương ở trên thuyền, nhất tâm muốn đoạt người về, còn để tâm đến những chuyện đó làm gì?
Thao Dang
Giờ bị Thuần Vu Diễm châm chọc, lại thấy Bùi Quyết không mở miệng, trong lòng bỗng thấy chua xót.
“A cữu…”
Bùi Quyết vẫn trầm mặc không nói.
Tiêu Trình đưa mắt nhìn Thuần Vu Diễm, lại bật cười:
“Thế tử rốt c.uộc đứng về phe nào?”
Thuần Vu Diễm mỉm cười nhàn nhạt:
“Bản thế tử đứng về phía công bằng.”
Lại xa xa liếc về phía ngự thuyền, ánh mắt thâm ý sâu xa:
“Thật giả không thể tráo đổi. Là người hay là ma, ngươi bước ra vài bước, nói mấy câu đi?”
Tiêu Trình liếc nhìn y, chẳng lộ rõ cảm xúc hay sắc bén gì, chỉ có nụ cười nhàn nhạt như có như không.
“A Vận, lại đây đi, gặp lại người xưa.”
Đại Mãn vẫn đứng trong bóng tối phía sau hắn từ nãy, nghe lệnh thì mới từ từ bước lên, đèn gió lay động, nàng ta bước ra dưới ánh sáng, hướng về phía Bùi Quyết đang đứng bên bờ, cúi người thi lễ một cách đoan trang.
Ánh lửa đêm chiếu lên gương mặt đó.
Có người thì thào kinh hô: “Là phu nhân của tướng quân.”
Thuần Vu Diễm lại bật cười:
“Giả mạo phu nhân của tướng quân, tội này nên xử thế nào?”
“Th.i.ế.p… không phải phu nhân.” Đại Mãn hơi cúi mắt, trên mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, “Nhưng th.i.ế.p cũng không cố ý mạo nhận, chỉ là… là bị ép buộc, cầu xin bệ hạ thứ tội…”
Tiêu Trình im lặng nhìn nàng, “Phu nhân đang ở đâu?”
Đại Mãn cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn:
“Ở đài vọng nguyệt, lúc đó th.i.ế.p và phu nhân tách nhau ra, may nhờ bệ hạ cứu giúp th.i.ế.p mới thoát c.h.ế.t, còn phu nhân…”
Ánh mắt nàng ta lộ ra vài phần bi thương.
“Th.i.ế.p không rõ tung tích của phu nhân…”
Chuyện nghe qua thật ly kỳ, đang yên lành ở vọng đài, sao lại tách nhau ra?
Mà Tiêu Trình sau khi nghe không phải Phùng Vận, lại bình thản đến bất thường.
Đám người xung quanh tràn đầy nghi hoặc, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Đại Mãn cúi giọng nói:
“Hôm đó Thái hậu nói trong c.ung có tà khí quấy phá, phu nhân đã sớm tâm thần bất an, lo sẽ gặp chuyện chẳng lành. Th.i.ế.p vì dung mạo hơi giống, nên chủ động thỉnh cầu, giả trang thành phu nhân để thay người ra mặt bảo vệ…”
Nàng ta nhìn về phía mọi người, gỡ bỏ hoa hoàng, gọi người mang đến chậu nước trong, tự mình tẩy sạch lớp hóa trang, như biến ảo trước mặt người ta, gương mặt vốn hao hao giống Phùng Vận, đổi lại dáng mày, xóa lớp trang điểm mắt và tạo khối mũi, chỉ còn lại ba, năm phần tương tự.
“Phu nhân đoán trước được nguy cơ, nhưng không ngờ thực sự gặp phải tà quái…”
Lời vừa dứt, tất cả đều sửng sốt.
Không ai thật sự tin là có tà quái tác oai tác quái.