Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 526

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:44
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngao Thất mắt đỏ hoe, giận đến phát c.uồng.

“Cữu mẫu!” Hắn gọi lớn, “Có phải bọn họ uy h.i.ế.p người không? Đừng sợ, ta và A cữu nhất định sẽ cứu người, dù phải trả giá bằng mọi thứ cũng không tiếc…”

“Người đừng im lặng như thế!”

Tiêu Trình hừ lạnh, trong mắt toát ra hàn ý.

“Cát Tường!”

Chốc lát sau, Cát Tường vội vàng từ boong thuyền đi xuống, lên bờ, hai tay dâng lên một phong thư cho Bùi Quyết.

“Bùi Đại tướng quân, nương tử không muốn tiếp khách, đây là thủ bút của nương tử, là tâm ý của người.”

Tả Trọng liếc nhìn Bùi Quyết, đưa tay nhận lấy thư, rồi dâng lên.

Bùi Quyết cúi đầu xem.

Trên một mảnh giấy trắng tinh, chỉ có mười chữ:

“Kiếp này chẳng gặp lại, oán lìa gửi Hoàng Tuyền.”

Tiêu Trình tận mắt nhìn thấy nét mặt Bùi Quyết dưới ánh lửa, từng tấc từng tấc như nứt vỡ.

Khoảnh khắc đó, hắn vô cùng sảng khoái.

Nỗi đau cùng tuyệt vọng trong đêm mưa ở bến Trúc Diệp khi trước, giờ khắc này Bùi Quyết cũng nên nếm trải.

“Tướng quân cũng thấy rồi đó, chẳng phải trẫm muốn giữ người, mà là A Vận đã lựa chọn trẫm. Tướng quân sao không giơ cao đánh khẽ, mỗi người đều vui vẻ mà lui?”

Bùi Quyết không nói gì.

Vừa nãy thấy bóng dáng kia, kỳ thực trong lòng hắn đã có chút nghi hoặc.

Đó không phải là Phùng Vận, không thể là Phùng Vận.

Nhưng khi nhìn thấy tờ giấy này, hắn không thể tiếp tục tự lừa mình.

Dù người đó không phải Phùng Vận, thì đây cũng chính là lời nàng muốn nói.

Số phận xoay vần, c.uối cùng vẫn đi đến vòng luẩn quẩn định mệnh.

Kiếp trước nàng từng cùng người trong lòng liên thủ, đánh thành hắn, muốn mạng hắn, ly gián huynh đệ hắn, rồi rời bỏ hắn sang nước Tề, cũng chỉ để lại một tờ giấy trắng.

Một câu “Kiếp này chẳng gặp lại, oán lìa gửi Hoàng Tuyền”, xóa sạch ba năm từng chút từng chút…

Tàn nhẫn, tuyệt tình.

Nàng xưa nay chưa từng thay đổi, vẫn là Phùng Vận vô tình vô nghĩa ấy…

“Vận nương.”

Bùi Quyết nhìn ngọn lửa bập bùng trên ngự thuyền.

Một đời ân oán, có yêu, có hận, có cả uất ức, thật ra hắn cũng chẳng rõ ràng nổi.

Nhưng lần này hắn sẽ không để nàng rời đi nữa, sẽ không để bi kịch lặp lại...

Bùi Quyết hồi lâu không nói, mọi người bên cạnh đều thấp thỏm, ánh mắt khắp bến Trúc Diệp đều dõi về phía hắn, bóng dáng chiến tranh như lưỡi đao treo trên đầu, khiến ai nấy đều siết c.h.ặ.t tay.

“Nàng đừng trách ta vô tình.”

Bùi Quyết từ từ giương c.ung, nhắm thẳng về phía Tiêu Trình.

“A cữu!” Ngao Thất thấp giọng hô lên, “Đừng làm tổn thương cữu mẫu!”

Tiêu Trình hơi sững người, kéo nữ tử trong lòng nghiêng sang một bên, dùng ống tay áo rộng che phía trước người mình, rồi mới khẽ nhếch môi, nhìn về phía Bùi Quyết hỏi:

“Tướng quân mũi tên này, có chắc phần thắng?”

Bùi Quyết nói:

“Lấy mạng ngươi, là đủ.”

Khóe môi Tiêu Trình thu lại nụ cười:

“Ám sát Tề đế, phá hoại minh ước hai nước, tội danh này, e rằng tướng quân không gánh nổi.”

Bùi Quyết:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-526.html.]

“Cùng tiểu nhân kết minh, không đáng tin cậy. Có tội gì, bản tướng xin tự gánh chịu.”

Hảo một bậc hán tử cứng cỏi gan thép.

Chỉ tiếc là...

“Thân làm bề tôi, thường hay thân bất do kỷ.”

Thao Dang

Tiêu Trình cười nhạt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hắn cũng từng làm bề tôi, hiểu rõ trói buộc và bất lực là thế nào.

Hắn cũng tin, cả đời Bùi Quyết sẽ không thể bước ra khỏi xiềng xích của hoàng quyền.

Quả nhiên, lời hắn chưa dứt, đã thấy có mấy người phi ngựa lao đến từ quan đạo.

Ngựa còn chưa tới, tiếng đã vang lên từ xa.

“Thái hậu có chỉ, thỉnh Đại tướng quân giao nộp binh phù, hồi thành yết kiến!”

Người tuyên chỉ là Trần Hỷ, thái giám thân cận bên cạnh Thái hậu, cùng đến còn có tùy tùng lâu năm bên cạnh Bùi Xung, Đoạn Duy Hiếu.

Y còn chưa để Bùi Quyết mở miệng, đã lập tức nhảy xuống ngựa, quỳ một gối trước mặt Bùi Quyết, ôm quyền hành lễ, hạ giọng gấp gáp nói:

“Đại tướng quân, mau chóng lui binh, chớ hành động thiếu suy nghĩ…”

Tiêu Trình khẽ mỉm cười.

Giây phút ấy, hắn dường như đã hiểu được chút ít dụng ý của Phùng Vận.

Xảo quyệt như hồ ly, một mũi tên b.ắ.n trúng nhiều c.h.i.m, ép không chỉ mỗi hắn, mà cả Bùi Quyết; đối phó không chỉ hắn, mà còn có cả Lý Tang Nhược và triều đình nước Tấn. Tiêu Trình lại một lần nữa hoài nghi, A Vận vì sao lại trở thành như thế…

Giờ xem Bùi Quyết sẽ ứng phó ra sao.

“Hãy nói với phụ thân, nhi tử bất hiếu.” Sắc mặt Bùi Quyết lạnh như băng, giọng điệu thản nhiên, nhìn vẻ mặt căng thẳng của Đoạn Duy Hiếu, hắn bất ngờ xuống ngựa, hướng về phía Tín Châu, cúi lạy ba cái thật sâu.

“Nhờ tổ phụ che chở, kẻ ngu mới được thăng quan tiến chức, chưởng lĩnh quân đội Bắc Ung, từng một thời hiển hách. Nay biết rõ thánh ý, vẫn cố chấp làm trái, thẹn với linh hồn tổ tông, thẹn với sự dạy dỗ của phụ thân, không xứng đảm đương chức Đại tướng quân.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã lấy binh phù trong lòng ra, đưa cho Đoạn Duy Hiếu.

“Tề quốc thất tín bội ước, bắt cóc thê tử ta, ta nhất định g.i.ế.t!”

“Đại tướng quân!” Đoạn Duy Hiếu trợn to mắt, không dám nhận binh phù, càng không dám ngăn cản.

Chỉ thấy Bùi Quyết xoay người phi thân lên ngựa, hét lớn:

“Thị vệ doanh, theo ta bắt địch cứu phu nhân!”

Giọng Bùi Quyết lạnh lẽo đầy sát khí, như sấm nổ giữa đồng bằng, nện vào lòng người.

Thị vệ doanh là thân tín của hắn, đồng thanh hô to đáp ứng.

Bắc Ung quân không phải thân binh của hắn, binh phù cũng đã giao ra, vốn dĩ không còn thuộc quyền hắn…

Vậy mà ba ngàn thiết giáp, lại đồng loạt đồng thanh:

“Nguyện nghe tướng quân điều động!”

“Sống c.h.ế.t cùng tướng quân, hoạn nạn không rời!”

Ngao Thất càng là kẻ dẫn đầu, một ngựa xông ra trận trước tiên.

Chiến sự bùng nổ, như chỉ trong chớp mắt, ba ngàn kỵ binh rút đao tuốt kiếm, như gió lốc c.uốn thẳng về bến Trúc Diệp…

Quân Tề luống c.uống chống trả.

Ánh lửa, ánh đao. Tiếng người, tiếng ngựa. Loạn thành một mảnh.

Trần Hỷ hoảng sợ tái mặt:

“Bùi đại tướng quân, ngươi không tuân thánh chỉ Thái hậu, là muốn tạo phản sao?”

“Tạo phản thì sao?” Bùi Quyết quay đầu nhìn thẳng gã, đôi mắt đen láy sắc lạnh như dao, khiến Trần Hỷ chao đảo trên ngựa, suýt nữa ngã lăn xuống, giọng cũng mềm nhũn.

“Đại… Đại tướng quân… Thái hậu và Bùi lão tướng quân vẫn đang chờ ngài trong nghị quán… ngài đừng hành động hồ đồ…”

Sắc mặt Bùi Quyết lạnh băng, không thèm nhìn gã, càng không liếc đến Đoạn Duy Hiếu.

“g.i.ế.t!”

Thị vệ doanh hô vang: “g.i.ế.t!”

Loading...