Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 525
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:41
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Trình cười nhạt, vẻ hờ hững, không thấy chút hoảng loạn nào.
“Trẫm đi gặp Bùi Đại tướng quân một chuyến, đích thân tạ lỗi vậy.”
Cảnh Tiêu Trình gặp mặt Bùi Quyết, yên tĩnh hơn tất cả mọi người dự liệu.
Không có tranh cãi, thậm chí cũng không có gươm s.ú.n.g giương sẵn, hay lời qua tiếng lại.
Hai quân lui ra ngoài mấy chục bước, chỉ còn lại Tiêu – Bùi – Ôn – Ngao và một đám triều thần đối diện cách dòng nước.
Tiêu Trình nói với giọng ôn hòa:
“Hôm đó tại bến Trúc Diệp, Đại tướng quân từng nói, nếu A Vận nguyện theo trẫm, ngươi sẽ không ngăn cản. Nay không biết lời ấy, còn tính nữa không?”
“Không tính nữa.” Bùi Quyết mặt lạnh vô tình, “Hôm ấy ta đã cho nàng cơ hội, nàng cũng đã làm ra lựa chọn.”
“Lòng người sẽ đổi thay.” Tiêu Trình nhẹ vén tay áo, thản nhiên nói:
“Nữ lang mới mười mấy tuổi, tâm tính còn chưa ổn. Hôm ấy nàng hiểu lầm trẫm, nay hiểu lầm hóa giải, nàng hồi tâm chuyển ý, trẫm vui mừng tiếp nhận, mong tướng quân tác thành.”
Bùi Quyết ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa.
“Nếu ta không chịu tác thành thì sao?”
Tiêu Trình nói:
“Vì một nữ tử, tướng quân muốn khơi lại chiến sự?”
Bùi Quyết:
“Không khai chiến, ta chỉ g.i.ế.t người.”
Tiêu Trình cười khẽ:
“Tướng quân không nỡ rời mỹ nhân, cũng là chuyện thường tình. Nhưng tướng quân cũng nên tôn trọng ý nguyện của nàng. Một nữ tử yếu mềm, lẻ loi rời quê, ở nơi đất khách, nỗi nhớ nhà day dứt, sống mỗi ngày đều như năm dài tháng rộng. Nàng đã vì tướng quân mà từ bỏ tất cả, vậy mà tướng quân lại chẳng thể bảo hộ nàng chu toàn...”
Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Bùi Quyết.
“So với nói rằng trẫm đưa nàng đi, chẳng thà nói lần này là nàng bị bức đến đường cùng mà tự cứu lấy mình... Nàng chỉ muốn sống, muốn tìm lại một lối thoát khác thôi. Nếu tướng quân còn chút chân tình, sao không thuận theo tâm nguyện của nàng, để nàng được tự do?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng như sấm sét dội xuống giữa lòng người.
“Đó là chuyện giữa ta và nàng.” Bùi Quyết thẳng lưng, nhìn thẳng Tiêu Trình:
“Muốn nói gì, để nàng tự ra nói.”
Tiêu Trình nhẹ nhàng cười.
“Tướng quân có biết, A Vận từng vì đợi trẫm cưới nàng, đã chờ bao nhiêu năm?”
“Có biết, nàng từng tự mình nói sẽ mãi chờ trẫm đến đón nàng về nhà không?”
“Quân tử giúp người hoàn mỹ, chẳng ai lấy việc xấu làm thành. Tướng quân, hà tất cưỡng cầu?”
Bùi Quyết im lặng một lúc, lạnh giọng:
“Đem c.ung tới.”
Kỷ Hựu dâng c.ung nỏ.
Chỉ thấy hắn trầm mặc giương c.ung lắp tên, mũi tên chỉ thẳng về phía Tiêu Trình đang đứng trên boong thuyền, ánh mắt nheo lại đầy sát khí.
“Tề quân còn một khắc đồng hồ để do dự.”
Bốn phía xôn xao.
Nói cách khác, nếu sau một khắc mà Tiêu Trình vẫn không chịu giao người, Bùi Quyết sẽ động thủ.
Đám sứ thần nước Tề đưa mắt nhìn nhau, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Tiêu Trình đẩy lùi trở về.
Hắn đối diện mũi tên của Bùi Quyết, chậm rãi bước lên phía trước.
“Bệ hạ!” Các đại thần thấp giọng gọi.
Không khí chợt đông cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-525.html.]
Tiêu Trình và Bùi Quyết nhìn nhau từ xa, ánh mắt như xuyên qua đêm tối, xâu chuỗi tất cả ký ức của tiền kiếp lẫn hiện tại.
Tư thế giương c.ung g.i.ế.t người ấy, ngang tàng lạnh lùng, chắc là rất hợp ý nữ lang nhỉ?
A Vận thích chính là dáng vẻ như vậy sao? Đẹp thì có đẹp, nhưng rốt c.uộc vẫn là một tên võ phu.
“Cát Tường.” Tiêu Trình hời hợt xoay đầu, gọi thị vệ, “Ngươi đi hỏi nương tử, có nguyện ý ra gặp đại tướng quân không…”
Cát Tường vào trong.
Một lúc sau, có một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trên boong thuyền, như cái bóng đi đến bên cạnh Tiêu Trình, tự nhiên nghiêng người dựa vào hắn, Tiêu Trình cũng lười nhác ôm lấy nàng vào lòng.
291- Bùi Quyết muốn tạo phản.
Trăng thưa sao nhạt, ánh lửa mờ mờ rọi xuống hai người họ, nhìn không rõ mặt, nhưng thoạt trông nữ tử ấy chẳng khác gì Phùng Vận, hai người tựa vào nhau, trông vô cùng xứng đôi, mặn nồng không nghi ngờ gì.
Bùi Quyết nghiêng mặt hỏi Ôn Hành Tố:
“Đại huynh thấy thế nào?”
Ôn Hành Tố chỉ cười khổ trong lòng.
Hôm nay hắn theo tới đây, chỉ là để nhìn cho rõ ràng.
Phùng Vận từng nói dứt khoát rằng, tuyệt đối sẽ không quay lại với Tiêu Trình, càng không bao giờ về Tề quốc nữa. Sự thay đổi này quá nhanh, hắn không tin đó là quyết định của Phùng Vận, càng không thể chấp nhận việc Tiêu Trình ép buộc nàng.
Nhưng đúng như lời Tiêu Trình nói...
Dù sao cũng là vị lang quân mà nàng đã thầm mến từ thuở thiếu thời.
Ai dám chắc nàng không thể hồi tâm chuyển ý?
Hắn nói: “Ta không có lời gì khác, chỉ muốn nghe chính miệng Yêu Yêu nói một câu.”
“Chính miệng” – hai chữ thật khéo.
Tất cả bọn họ đều nghi ngờ.
Khóe môi Bùi Quyết khẽ mím: “Được.”
“Yêu Yêu.” Ôn Hành Tố ngẩng đầu, dưới đêm tối, cặp mày kiếm nhướng cao, đáy mắt đầy nóng ruột và lo lắng, “Muội thật sự muốn quay về sao?”
Sự nghi hoặc của hắn hiện rõ.
Thao Dang
Một người từng hết lời khuyên hắn ở lại Tấn quốc, sao có thể vì một biến cố mà đột nhiên thay lòng, rời bỏ hắn không một lời từ biệt?
Ôn Hành Tố không thể lý giải.
Nhưng nữ tử trên thuyền lại không đáp lời, đứng lặng một lúc, rồi khẽ cúi người hành lễ với Ôn Hành Tố và Bùi Quyết bên bờ, sau đó xoay người bỏ đi.
Bốn bề tĩnh lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Quyết.
Bùi Quyết nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, không nói một lời, giục ngựa tiến lên phía trước.
Thân hình hắn cao lớn, bóng đèn dường như đều bị che lấp trong bóng của hắn.
“Vận nương!”
Đối diện ngự thuyền, Bùi Quyết trầm giọng gọi nàng.
“Nàng quay đầu lại, nói với ta một lời.”
Bóng dáng yêu kiều kia khựng lại một chút, như thể đứng không vững, suýt ngã, được c.ung nữ đỡ lấy, Tiêu Trình lập tức sải bước tới, ôm nàng vào lòng.
“Không sao chứ?”
Nàng khẽ lắc đầu, quay lưng về phía Bùi Quyết, tựa trán lên vai Tiêu Trình.
Trông họ chẳng khác gì một đôi uyên ương bình thường, ân ái sâu đậm, tin tưởng lẫn nhau, lại tựa như chẳng dám đối diện với phu quân cũ, đầy xấu hổ và khó xử…
Người ngoài nhìn vào không thấy có gì bất ổn. Sắc mặt Bùi Quyết vậy mà còn dịu đi mấy phần.
Hắn nhìn đôi vai run nhè nhẹ kia, đôi mắt đen sâu thẳm, vẻ mặt khó đoán.
“Phu thê một hồi, có lời gì, nàng lại không dám đối mặt mà nói với ta sao?”
Ánh lửa rơi trên lưng nữ tử ấy, thân mình nàng càng cứng đờ, gần như vùi hẳn vào lòng Tiêu Trình.