Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 524

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:39
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngao Thất và Ôn Hành Tố theo sát phía sau, lưng thẳng tắp, tay nắm hoàn thủ đao, trong khoảnh khắc liền khiến không khí giá lạnh bùng lên sát khí...

“Bùi đại tướng quân đây là có ý gì?” Tạ Tùng Quang vẫn chưa lên thuyền, giục ngựa tiến đến nghênh đón, lạnh mặt hừ một tiếng.

“Hôm qua vừa kết minh, hôm nay đã muốn xé bỏ minh ước rồi sao?”

Bùi Quyết tay giữ cương ngựa, nhìn về phía ngự thuyền yên ắng dưới ánh trăng đêm, lạnh giọng:

“Mời Tề quân ra nói chuyện.”

Thao Dang

Lời này, rõ ràng là xem thường ông ta.

Tạ Tùng Quang mặt mũi mất hết, lập tức nổi giận.

“Tề quân mới rước được nữ lang Phùng gia, lúc này e là không tiện tiếp kiến tướng quân.”

Tạ Tùng Quang cũng như các thần tử khác, đều không vui khi Tiêu Trình mang Phùng Vận về Tề quốc, bất kể là dưới danh nghĩa gì. Vừa rồi nghe tin chuyện đã rồi, đang lúc tức giận, nhưng nếu dùng chuyện này để đả kích Bùi Quyết, ông ta lại chẳng hề nương tay.

Thậm chí còn trực tiếp gọi là “nữ lang Phùng gia”, đập thẳng vào mặt Bùi Quyết.

“Tạ tướng quân đây là muốn bức bản tướng ra tay sao?”

“Hừ! Bùi đại tướng quân đem binh mà tới, lão phu nghênh địch ở sau, làm gì có lý do chỉ trích lão phu?”

“Đại tướng quân không cần nói nhiều với hắn.” Ngao Thất mắt đỏ hoe vì tức giận, sắc mặt đã gần xanh mét, thúc ngựa xông thẳng lên.

“Tề quân không giao người, Ngao Thất nguyện đánh trận mở đầu!”

Tạ Tùng Quang thấy hắn không kiêng dè gì, xông lên là muốn động thủ, trong lòng cũng hơi chấn động.

Thân là tướng quân, sớm đã sẵn sàng cho cảnh c.h.ế.t nơi sa trường. Ông ta không sợ c.h.ế.t, nhưng lại hiểu rõ sự khó khăn để đạt được hoà bình hiện tại.

Nếu không cần thiết, thì tránh chiến vẫn là hơn.

“Bùi đại tướng quân minh giám.” Nói một câu mềm mỏng cũng không c.h.ế.t ai, Tạ Tùng Quang lựa chọn lùi một bước. “Lão phu không biết tướng quân muốn người nào, nhưng nếu muốn cầu kiến bệ hạ, xin chờ một lát.”

Bùi Quyết hơi ngẩng đầu, nhìn ngự thuyền đang neo bên bờ.

“Phiền thông báo.”

Tiên lễ hậu binh, hắn vẫn điềm tĩnh và vững vàng hơn Ngao Thất.

Tạ Tùng Quang hơi thở ra một hơi, ôm quyền hành lễ, nghiêng đầu dặn dò tùy tùng vài câu.

Tùy tùng gật đầu, lên thuyền đi báo.

“A cữu.” Ngao Thất nhíu mày, hạ giọng: “Bọn họ rõ ràng đang kéo dài thời gian, cố tình không chịu giao người, chúng ta không thể cho họ thêm cơ hội nữa…”

Bùi Quyết: “Không phải cho họ cơ hội, mà là giữ thể diện cho cữu mẫu ngươi.”

Ngao Thất lập tức im bặt.

Một lúc sau, hắn trầm giọng nói: “Vẫn là A cữu nghĩ chu toàn hơn.”

Người Phùng gia đều ở đây, nếu họ chịu tử tế giao người ra, thì còn có thể nói là “làm khách”, thể diện của Phùng Vận cũng giữ được. Nếu vừa đến liền động binh cướp người, c.uối cùng bị thiên hạ bàn tán chỉ trích, thì vẫn là Phùng Vận bị mang tiếng, cái danh yêu nghiệt hoạ quốc cũng sẽ đổ lên đầu nàng.

Đêm khuya ở bến Trúc Diệp, yên tĩnh lạ thường.

Hai bên tướng sĩ nhìn nhau chằm chằm, giằng co không nhường.

Một lúc sau, trên boong ngự thuyền xuất hiện bóng dáng của Cát Tường.

“Người dưới bến là Bùi đại tướng quân sao?”

Chẳng phải rõ mười mươi còn hỏi gì nữa?

Sau khi nhận được hồi đáp, giọng của Cát Tường lại truyền qua mặt nước.

“Bệ hạ hôm nay đại hỉ, mới rước mỹ nhân, mong Bùi đại tướng quân và Ôn tướng quân đợi thêm chốc lát…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-524.html.]

Ôn Hành Tố nhìn Bùi Quyết một cái, giục ngựa tiến lên vài bước, ôm quyền nói:

“Xin chuyển lời với bệ hạ, cứ bảo Ôn mỗ có việc khẩn, cầu kiến.”

“Phiền tướng quân thông cảm.”

Cát Tường từ xa hành lễ.

“Bệ hạ cùng nương tử đã nghỉ ngơi, còn cần chải chuốt mới có thể ra gặp khách.”

“Đã nghỉ ngơi”, nói thì nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như d.a.o cứa.

Nói xong, Cát Tường lại mỉm cười phẩy tay, chỉ thấy mấy c.ung nữ vận c.ung trang xếp hàng ngay ngắn, trên tay bưng khay, nối đuôi nhau xuống thuyền.

“Bệ hạ chuẩn bị hỷ tửu, khoản đãi chư vị quý khách, mong các vị chớ chê, cùng nhau nâng chén vui vầy.”

Ôn Hành Tố không biểu lộ cảm xúc gì, im lặng nhìn đám c.ung nhân đi tới.

Sau đó ánh mắt hắn chuyển hướng, nhìn sang Bùi Quyết.

Một luồng gió lạnh lướt qua, vạt áo choàng của Bùi Quyết bay phất phới.

Hương rượu mai theo gió thoảng đến.

Hắn đưa tay vuốt chuôi kiếm Bích Ung, trầm giọng nói:

“Rượu thì không cần. Nếu không được gặp người, bản tướng chỉ đành tự mình lên thuyền mời.”

Giọng nói bình thản, nhưng ẩn chứa lưỡi dao.

Binh lính Bắc Ung nhanh chóng dàn trận, sẵn sàng nghênh chiến, quân Tề cũng lập tức nghiêm túc ứng phó, ngấm ngầm phòng bị.

Hai quân giằng co, chỉ còn cách một tấc là bùng nổ.

Một nhóm sứ thần nước Tề, dẫn đầu là Phùng Kính Diêu, vội vã chạy đến ngự thuyền, bi thiết khẩn cầu:

“Bệ hạ xin nghĩ lại a!”

“Xin giao phu nhân của tướng quân ra, để hóa giải tai họa!”

Tiêu Trình ngồi một mình trước án kỷ, nâng chén uống rượu, đã có chút men say.

Phía sau hắn tầm một trượng, là màn rèm màu nguyệt bạch buông xuống, ngăn cách ánh đèn, đung đưa trong gió.

Không thấy rõ dung nhan nữ tử ấy, chỉ thấy dáng hình yểu điệu, ẩn hiện mơ hồ…

Bên ngoài đại tướng quân Tấn quốc đang lĩnh binh đứng chờ, cảnh tượng hỗn loạn, còn hoàng đế vẫn ung dung uống rượu vui vầy.

Trong lòng các đại thần dâng lên một trận lạnh buốt.

Bọn họ tôn trọng Tiêu Trình, chính là vì hắn bình tĩnh trầm ổn, có khí độ của đế vương, có dũng có mưu, không phải loại hôn quân hồ đồ vì nữ sắc mà lầm quốc hại dân.

Ai ngờ rằng, hắn làm hoàng đế rồi, cũng chẳng khác gì Tiêu Duật trước kia?

Trên triều đình nước Tề, từ xưa tranh đấu không ngừng, Phùng Kính Diêu và Tôn Sĩ Tài vốn bất hòa, nhưng lúc này lại đồng lòng, cùng nhau khuyên ngăn hoàng đế giao người, chỉ sợ hắn vì nữ sắc mà làm hỏng đại cục.

Tiêu Trình bình thản nhìn bọn họ.

“Trẫm ở đây chỉ có một nữ lang Phùng gia, lấy đâu ra phu nhân của tướng quân?”

Nữ lang Phùng gia chẳng phải chính là phu nhân của đại tướng quân sao?

Các đại thần thấy hoàng đế cứng miệng không chịu nhận, cũng tuyệt đối không chịu giao người, trong lòng càng thêm thấp thỏm, lo lắng không yên.

Bình thường thì rượu thịt đầy mồm, nói năng đạo mạo, nhưng thực sự phải ra trận đánh giặc, phải tổn hại đến lợi ích nhà mình, chẳng ai tình nguyện. Huống hồ đối mặt với quân Bắc Ung, vốn đã được chiến trường chứng minh…

Tiếng xì xầm rộ lên, các đại thần tranh cãi không ngớt.

“Bệ hạ a!” Phùng Kính Diêu chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt như ép tới Tiêu Trình:

“Giang sơn xã tắc, lê dân bá tánh nước Tề, chẳng lẽ còn không bằng một nữ tử sao?”

Loading...