Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 523
Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:36
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Xin tỷ phu… vì th.i.ế.p làm chủ.”
Nàng ta dập đầu, một tiếng “tỷ phu” đánh thẳng vào tim Tiêu Trình.
Đại Mãn còn lớn hơn Phùng Doanh hai tháng.
Tiếng “tỷ phu” này là có ý gì, không cần nói cũng rõ.
Nàng ta rất thông minh, biết Tiêu Trình muốn không phải là một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, điều đó hắn đâu có thiếu.
Cho dù nàng ta có dung mạo giống Phùng Vận, thì cũng không phải Phùng Vận.
Tiêu Trình cần là sự an ủi nơi cảm xúc, là trong khi mất đi Phùng Vận, cho dù chỉ là một chút xíu vuốt ve vỗ về, cũng có thể khiến hắn cảm thấy nhẹ lòng.
Ai chiếm được trái tim đế vương, người đó nắm thế chủ động.
Đại Mãn hiểu rõ mục đích Phùng Vận đưa nàng ta đến bên Tiêu Trình.
Thành toàn cho nàng ta chỉ là một mặt.
Mục tiêu thật sự là để khiến mẫu nữ Phùng Doanh buồn nôn, và cũng là cắm người vào bên cạnh Tiêu Trình.
Ngay khi Đại Mãn bước ra bước này, đã định trước sẽ đứng về phía đối lập với mẫu nữ Phùng Doanh, nàng ta chỉ có thể buộc c.h.ặ.t mình với Phùng Vận, chỉ có thể dựa vào vị đế vương trước mặt này...
Tiêu Trình sẽ không yêu nàng ta .
Nếu có ba phần sủng ái, cũng chỉ là vì Phùng Vận.
Những ngày bên cạnh Phùng Vận, Đại Mãn không học uổng phí.
Nàng ta hiểu ra rất nhiều đạo lý nam nữ, cũng rất rõ ràng bản thân muốn điều gì...
Giờ phút này, nàng ta nhìn Tiêu Trình bằng ánh mắt kiên định.
Không có khát vọng về ái tình nam nữ, càng không bắt chước những nữ tử si tình dùng nhan sắc để quyến rũ.
Đây là lời cảnh tỉnh của Phùng Vận, cũng là sự tỉnh ngộ của nàng ta.
Vừa vặn phù hợp với tâm ý của Tiêu Trình.
“Ngươi đứng lên.” Tiêu Trình nghiêng mặt, đường nét anh tuấn dưới ánh lửa mờ ảo trở nên lạnh lùng cô tịch.
Thao Dang
“Nàng nói gì, trẫm đều đồng ý.”
“Tạ bệ hạ đại ân.” Đại Mãn dập đầu thật mạnh xuống đất, cõi lòng vốn luôn căng thẳng đến giờ phút này mới xem như hoàn toàn buông lỏng.
Phùng Vận không lừa nàng ta, không phải sai nàng ta đến để chịu c.h.ế.t, mà thật sự ban cho nàng ta vinh hoa phú quý, cũng thành toàn tâm nguyện của nàng ta và mẫu thân.
Cả một đời mẫu nữ khao khát, giờ phút này đã thành hiện thực, Đại Mãn không thể khống chế được nữa, tiếng khóc nghẹn ngào bật ra từ cổ họng, lúc có lúc không, cả người run rẩy dữ dội.
Tiêu Trình không đỡ nàng ta dậy, chỉ liếc nhìn nữ tử đang quỳ dưới đất mà nức nở, rồi chầm chậm bước qua, kéo rèm xuống.
Nhàn nhạt phân phó thị vệ bên ngoài:
“Không được quấy rầy.”
Bình An và Cát Tường liếc nhìn nhau, đáp khẽ, lùi ra xa một chút.
Tiêu Trình quay lại, từ trên cao nhìn chăm chú xuống Đại Mãn.
“Ngươi gọi trẫm một tiếng tỷ phu, thì phải luôn nhớ lấy thân phận của mình.”
Đại Mãn cúi đầu chạm đất: “Nô tỳ tuân mệnh.”
…
Trên công thuyền, Phùng Doanh nhìn ánh đèn mờ sau tấm rèm trên ngự thuyền, cả người ngã ngồi bệt xuống sàn.
Hai thuyền không cách nhau quá xa, nhìn không rõ, nhưng đủ để khiến người ta liên tưởng…
Tiếng nghẹn ngào của nữ nhân, vô tình truyền ra vài tiếng, khiến nàng ta đau thắt ruột gan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-523.html.]
Từng không chịu sủng hạnh nàng ta, vậy mà với Phùng Vận lại nóng vội đến vậy, đây là quân tử thanh lãnh không ham nữ sắc sao?
Nàng ta chao đảo như sắp ngã, nửa cười nửa khóc, vai run lên bần bật.
Một lúc sau, Phùng Kính Đình đến, lê từng bước chậm chạp, nhìn Trần phu nhân đang tràn đầy mong chờ mà khẽ lắc đầu.
“Bệ hạ đã nghỉ ngơi rồi, để mai hãy bẩm.”
Giờ này đã nghỉ ngơi, lại còn sai lui tùy tùng, không cần Phùng Kính Đình phải mở miệng, Trần thị và Phùng Doanh cũng có thể tự tưởng tượng ra vô số khả năng.
“Con hồ ly d.â.m tiện này…” Trần phu nhân nghiến răng nghiến lợi, chẳng còn để tâm đến việc có hai hài tử ở cạnh, cúi đầu thấp giọng mắng mỏ.
“Dụ dỗ lang quân không phân hoàn cảnh, đến hành c.ung còn chưa kịp quay về đã nhịn không nổi rồi sao?”
Phùng Kính Đình thở dài một tiếng, ngồi xuống.
“Dù thế nào, bệ hạ đã thu nhận nàng, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút thì hơn…”
Trần phu nhân cười lạnh, “Ngươi muốn chuẩn bị thế nào? Bảo với thiên hạ rằng, nữ nhi tốt của ngươi không làm Đại tướng quân phu nhân nước Tấn nữa, lại theo quân vương nước Tề bỏ trốn quay về, nên giờ phải long trọng tổ chức, rước nàng vào c.ung phong làm hoàng hậu?”
“Phì!” Trần phu nhân khinh bỉ nhổ một tiếng, mắng:
“Ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta còn muốn giữ thể diện!”
Sắc mặt Phùng Kính Đình lúc xanh lúc trắng, bị Trần thị mắng cho tức nghẹn, nhưng lời phản bác đã lên tới cổ họng lại chẳng nói nên lời, c.uối cùng chỉ biết thở dài.
“Đúng là một mớ hỗn độn… Haiz, cứ xem bệ hạ định kết thúc thế nào đi. Bên Tấn quốc cũng phải có một lời giải thích mới được.”
Trần phu nhân hừ lạnh liếc mắt: “Chẳng trách thầy bói đều nói nó là yêu nghiệt họa quốc, ngươi cứ chờ mà xem, chẳng sớm thì muộn Bùi Quyết sẽ tìm tới. Nếu hai nước lại nổi binh đao, Phùng Kính Đình ngươi sinh ra cái yêu nữ này, ngươi cũng là tội nhân!”
Phùng Kính Đình cúi đầu, im lặng không đáp.
…
Trên ngự thuyền, rèm loan buông thấp, Tiêu Trình ngồi bên án gỗ, lặng lẽ nhìn ánh đèn lồng soi bóng xuống mặt nước, từng vòng gợn sóng dập dềnh lan ra…
Bờ bên kia, cấm quân đang dắt ngựa lên thuyền, chuẩn bị rời bến…
Đại Mãn quỳ ngồi một bên hâm rượu, chậm rãi kể cho hắn nghe chút chuyện thường ngày bên cạnh Phùng Vận, hắn nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hiện lên nét cười nhạt, tuấn tú đến mức khiến người ta hoa mắt.
“Bệ hạ!”
Giọng của thống lĩnh thị vệ Tư Trì vang lên bên ngoài, mang theo vẻ sốt ruột.
Tiêu Trình đã dặn không được quấy rầy, trừ phi bất đắc dĩ, hắn không dám tự ý bẩm báo.
Tiêu Trình vén rèm nhìn ra một cái.
Bên bờ, ánh đuốc dập dờn, tiếng vó ngựa dồn dập.
Khóe môi hắn hơi cong, “Là Bùi Quyết đến sao?”
Tư Trì đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng hoàng đế vẫn nhàn nhã bình thản, cả người càng thêm căng thẳng.
Tư Trì chắp tay: “Hồi bệ hạ, Bùi Quyết dẫn theo ba ngàn quân mã. Còn có… Ôn tướng quân cũng đã tới.”
Tiêu Trình hơi nở nụ cười, “Tới rất đúng lúc.”
c.uối cùng cũng có cơ hội để Bùi Quyết nếm thử mùi vị đau như d.a.o cắt.
c.h.i.m điêu dưới mũi tên, lần này cùng nhau tương tàn, cũng là điều A Vận mong muốn đi?
290- Dáng ngọc nghiêng nghiêng.
Công thuyền đang nhổ neo rời bến, chợt nghe có tiếng hô to:
“Quân Tấn tới rồi!”
“Bùi Quyết dẫn binh đến!”
Đám người còn đang ngẩn ngơ, thì đã thấy đại quân nước Tấn đen kịt tràn đến, gần như toàn bộ là kỵ binh, như mây đen ép xuống đầu, ngựa hí vang, đao kiếm sáng lóa, sát khí nồng nặc như nước lũ c.uồn c.uộn, tiếng hô giòn giã vang vọng giữa đêm đông rét mướt, trong khoảnh khắc đã bao vây toàn bộ bến đò Trúc Diệp.
Bùi Quyết cưỡi ngựa lao lên phía trước, một thân trường bào đen tuyền phủ ngoài áo choàng màu huyền, ngựa chiến cũng toàn sắc đen, chỉ có móng trắng như tuyết. Hắn cưỡi ngựa phi nhanh như c.h.i.m ưng lượn vòng, tà áo tung bay phần phật.