Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 522

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:34
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại Mãn từ từ khom người hành lễ, hai má đỏ bừng:

“Nô tỳ tham kiến bệ hạ.”

“Ngươi là người bên cạnh A Vận?”

Tiêu Trình rất ít khi chú ý tới nha hoàn của Phùng Vận, nhưng giọng nói này hắn lại thấy quen thuộc.

Chỉ là không nhớ ra tên.

Hắn cụp mắt xuống, “Khuôn mặt ngươi… sao lại giống A Vận đến thế? Nàng ấy đâu?”

Trong lòng Đại Mãn khẽ cười khổ.

Ở bên cạnh Phùng Vận, cho dù quốc sắc thiên hương cũng đều ảm đạm lu mờ.

Thì ra đã gặp biết bao lần, vậy mà Tiêu Trình chưa từng phát hiện, nàng cũng là một mỹ nhân như hoa, lại còn có vài phần giống với Phùng Vận, nếu cố tình hóa trang tỉ mỉ, thì lại càng giống hơn.

“Tâu bệ hạ.”

Đại Mãn nghiêng người, quỳ gối trước mặt hắn, không ngẩng mặt lên nữa, cũng chẳng dám mơ mong được lang quân đoái hoài, chỉ từng chữ rõ ràng mà nói:

“Phu nhân nói, cảm tạ bệ hạ ra tay tương trợ, vô ơn không thể báo, đặc biệt sai nô tỳ đến hầu hạ.”

Từng chữ như rượu mạnh, thiêu đốt nơi đáy lòng Tiêu Trình.

“Chủ tử ngươi hiện ở đâu?”

Thao Dang

Đại Mãn rút từ tay áo ra một phong thư.

“Đây là phu nhân gửi cho bệ hạ. Phu nhân nói, bệ hạ chỉ cần xem là sẽ hiểu.”

289- c.h.i.m điêu dưới mũi tên.

Tiêu Trình nhận lấy thư, chậm rãi ngồi xuống.

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt tuấn tú siêu trần của hắn, dần dần đông cứng thành băng giá.

Chữ viết của Phùng Vận vô cùng mềm mại và tao nhã, giống hệt những gì hắn từng thấy trước kia, dịu dàng uyển chuyển, lại rất đỗi mượt mà, tựa như bướm đen múa lượn giữa trang giấy, chỉ nhìn nét chữ cũng như thấy người ở ngay trước mắt, đôi mắt đẹp nghiêng nghiêng, đôi má thoáng hồng, đến cả bút vẽ thần diệu cũng chẳng thể khắc họa được vẻ đẹp tự nhiên ấy...

Thế nhưng…

Những nét chữ ấy giờ đây lại như mũi tên nhọn hoắt.

Từng chữ từng chữ đều như chĩa thẳng vào yết hầu Tiêu Trình.

“Th.i.ế.p và ngài kiếp này vô duyên, tiểu muội dung mạo tương tự, ở bên ngài, như lòng th.i.ế.p ở đó.”

Lại viết: “Tiểu muội đáng thương, cũng là nữ nhi Phùng gia, mà phải chịu thân phận nô tỳ. Mong ngài đoái thương, trọn vẹn tâm nguyện của th.i.ế.p.”

Một đoạn lời tưởng chừng đầy tình ý, nhưng thực chất toàn là lạnh lẽo.

Tiêu Trình bật cười, càng cười, đôi mắt càng đỏ hoe.

A Vận hiểu hắn đến thế, lại cũng chẳng hiểu gì về hắn.

Nàng biết trong tình cảnh này, dù Đại Mãn hắn muốn nhận cũng phải nhận, không muốn cũng không thể từ chối.

Nhưng nàng không biết, hắn tình nguyện để nàng điều khiển, chẳng phải vì hắn ngu ngốc, cũng chẳng phải vì mê đắm háo sắc, mà là vì hắn quá khát khao đổi lấy nàng trở về, đến mức cam tâm để nàng nắm lấy điểm yếu…

Ngón tay Tiêu Trình cầm thư dần trở nên trắng bệch, khẽ run rẩy.

Hắn vò nát tờ thư thành một cục, rồi lại không nỡ, lại mở ra, đọc thêm lần nữa.

Đây là thư A Vận viết riêng cho hắn.

Cả đời này, lần đầu tiên.

Quý giá biết bao.

Cho dù là dao, là muối rắc vào vết thương, hắn cũng phải chấp nhận.

Ai bảo hắn nợ nàng, phụ nàng một mảnh chân tình, cưới nàng, lại khiến nàng hồng nhan bạc mệnh. Thân là trượng phu, mà không thể bảo hộ chu toàn, đó là nỗi hận của nàng, cũng là tội hắn phải chịu…

“Bệ hạ…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-522.html.]

Đại Mãn bị dáng vẻ của hắn dọa sợ.

Nữ tử lớn lên trong Đài Thành, có ai không biết đến Tam lang quân Tiêu gia?

Dù Đại Mãn không như Phùng Doanh dám vọng tưởng tới Tiêu Trình, nhưng thiếu nữ thấy một bậc lang quân như vậy, lẽ nào lại không thầm thích?

Đại Mãn đã thấy vô số lần cảnh Tiêu Tam đi ngang qua hẻm Nguyệt Nha, hoặc nghiêm trang trên lưng ngựa, hoặc ung dung ngồi xe, phong thái cao quý, ngạo nghễ phi phàm, như tảng đá giữa biển khơi, mặc cho gió táp mưa sa vẫn hiên ngang bất động.

Nhưng vừa rồi…

Nàng ta lờ mờ nhìn thấy nước mắt trong mắt Tiêu Tam.

Chúng lặng lẽ quanh quẩn nơi khóe mắt, ươn ướt, nhưng không rơi xuống được.

Quý là bậc đế vương, lại vì một bức thư mà tan vỡ đến muốn bật khóc.

Như một hài tử bị vứt bỏ, lại như một con ch.ó mất chủ.

“A Vận còn lời gì nhắn lại không?” Một tiếng nghẹn ngào vang lên, Tiêu Trình ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Đại Mãn lắc đầu, nhìn hắn, lòng rối bời.

“Phu nhân nói, bệ hạ hiểu nàng, biết nàng, mọi điều đều không cần nói nữa.”

Một câu "không cần nói nữa".

Nhẹ nhàng như gió thoảng, lại thiêu rụi toàn bộ hy vọng của hắn, để lại cho hắn một mớ hỗn độn buộc phải thu dọn.

Người nữ nhân này...

Vừa tàn nhẫn, lại vừa điên rồ.

Tàn nhẫn đến mức với ai cũng vô tình vô nghĩa, chỉ toàn là tính toán.

Điên rồ đến mức biết rõ thứ hắn khát khao là nàng, lại cố tình đem một nữ nhân khác đưa lên long sàng của hắn.

Tiêu Trình cười, nụ cười chứa đầy dữ tợn, nắm tay siết c.h.ặ.t.

Phụ mẫu hắn mất sớm, cả đời chấp nhất với quyền thế địa vị, nhưng khi thật sự nắm được trong tay mới nhận ra, ngai vàng lạnh lẽo, phóng mắt nhìn quanh chỉ là trống rỗng mịt mù, không có A Vận, cũng sẽ không còn Tiêu Sơ nữa.

Thê tử của hắn, hài tử của hắn, đều không còn...

Vậy thì hiện tại hắn khác gì nhà tan cửa nát?

Ông trời để hắn sống lại một kiếp, chẳng lẽ chỉ để chịu đựng khổ đau lần này?

“Bệ hạ.” Đại Mãn vốn là người cứng cỏi, rất ít khi xót thương ai. Nhưng giờ khắc này, nàng ta không kiềm được mà rơi lệ.

Vì vị hoàng đế trước mắt này mà sinh lòng thương cảm.

Cũng vì chính bản thân mình, kẻ cũng như chó nhà có tang.

“A tỷ th.i.ế.p nói, số mệnh gập ghềnh, toàn là điều không như ý. Nhưng con người sống trên đời, rốt c.uộc vẫn phải nhìn về phía trước. Lời này, th.i.ế.p cũng nói với bệ hạ, mong bệ hạ bảo trọng.”

Sắc mặt Tiêu Trình càng lúc càng tái xanh.

Ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo, nhìn nàng ta chằm chằm.

Sau khi được trang điểm kỹ lưỡng, nàng ta lại có một khuôn mặt giống đến thế…

A Vận hiểu rõ làm sao để khiến hắn đau đớn, lại còn khiến hắn không thể phản bác.

Tiêu Trình hỏi: “Ngươi là nữ nhi của Phùng Kính Đình?”

Đại Mãn cụp mắt xuống, “Th.i.ế.p không có tên trong gia phả, tra không ra người. E rằng phủ quân cũng không nguyện nhận.”

Tiêu Trình không để tâm đến lời nàng ta, chỉ hỏi điều mình nghi vấn:

“Mẫu thân ngươi không phải Lư Tam nương, không phải Trần phu nhân, vậy là ai?”

Trong mắt thế nhân, Phùng Kính Đình được xem là bậc tình thánh hiếm có. Khi tiền thê Lư Tam nương còn sống, phu thê tình thâm, chưa từng nạp th.i.ế.p. Cưới Trần thị rồi, càng không dám nạp th.i.ế.p. Cả đời chỉ có hai nữ nhân, trong hàng danh môn thế gia, đã là điều đáng quý.

Nếu không phải khuôn mặt của Đại Mãn, cộng thêm bức thư viết tay của Phùng Vận, Tiêu Trình thật không dám tin.

“Mẫu thân th.i.ế.p tên gọi A Lăng, vốn là ca kỹ trong Phùng phủ…”

Danh môn thế tộc nuôi dưỡng ca kỹ làm trò tiêu khiển là chuyện chẳng có gì lạ, nhưng sinh con mà không nhận thì lại là điều hiếm gặp. Đại Mãn nghĩ đến người mẫu thân đáng thương của mình, nước mắt như mưa rơi xuống, đầu gối mềm nhũn, liền quỳ sụp trước mặt Tiêu Trình.

Loading...