Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 521

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:01:30
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngao Thất không tin những điều đó.

Nhưng trên đài cao vắng lạnh, trống trơn không một bóng người, ngoài yêu nghiệt ra, còn ai có thể mang Phùng Vận đi? Nhìn vẻ mặt nghiêm trang trang trọng của vị tăng Thiên Trúc, lòng bàn tay hắn nắm c.h.ặ.t đã rịn mồ hôi, trơn trượt cả một mảng...

Trò bách hí đã kết thúc.

Trong nghị quán cũng không tìm thấy người.

Ngay cả vị cao tăng Thiên Trúc cũng bị gián đoạn pháp sự, không thể tra ra tung tích của Phùng Vận.

Vừa nãy Lý Tang Nhược còn vì tiểu yêu nói ra lời thật lòng mà khó xử, giờ nghe tin liền lại nở nụ cười.

“Ta đã nói rồi, nghị quán này sao lại u ám thế, thì ra không chỉ có yêu tinh cỏ dại, mà còn có cả yêu quái đại trạch. Tốt rồi, giờ thì thanh tịnh rồi.”

Đường Thiếu c.ung cụp mi, vẻ mặt không biểu cảm.

“Điện hạ có thể yên tâm rồi.”

Lý Tang Nhược uể oải nằm trên nhuyễn tháp, khẽ xoa bụng dưới vẫn âm ỉ đau.

Thao Dang

“Ngươi nói xem, Đại tướng quân có tin lời tiểu yêu kia không?”

Đường Thiếu c.ung nói: “Tin hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, Đại tướng quân luôn sẽ bảo hộ điện hạ.”

Có những lời, nghe nhiều rồi sẽ tin. Đường Thiếu c.ung nói đầy chắc chắn, Lý Tang Nhược liền lại vui vẻ.

“Chỉ cần không có Phùng Thập Nhị nương ở giữa khiêu khích, ta với Đại tướng quân sao lại sinh ra hiềm khích? Chỉ mong con yêu quái đại trạch kia trông nàng ta cho tốt, đừng để quay lại dụ dỗ nam nhân nữa.”

Khóe môi Đường Thiếu c.ung khẽ cong, không nói lời nào.

Bến đò Trúc Diệp, thuyền bè đứng yên trong gió lạnh.

Hự!

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Tiêu Trình đã vén rèm lên, vội vã liếc nhìn.

Công Tôn Quỳnh giục ngựa đến bên xe ngựa, thấp giọng nói: “Bệ hạ, phu nhân đã chờ từ lâu.”

Bến đò có rất nhiều binh sĩ nước Tề canh giữ, ai nấy đều giáp trụ chỉnh tề, ánh mắt sắc bén. Tiêu Trình đi qua giữa họ, bước chân rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại sáng rực, tựa như sợ quấy nhiễu điều gì đó, lúc lên thuyền liền vén vạt áo, từng bước đều vô cùng trang nghiêm.

Phùng Doanh ngồi trong cỗ xe theo sau.

Cùng đến gần như cùng lúc, còn có Trần phu nhân, dẫn theo hai hài tử là Phùng Trinh và Phùng Lương.

Dọc đường, hai mẫu nữ đều vô cùng trầm lặng.

Nghe tin Phùng Vận mất tích ở nghị quán, trong lòng họ đã có suy đoán, chỉ là không ai nói ra.

Xe ngựa dừng lại, Phùng Doanh được tỳ nữ đỡ xuống, vội vã bước nhanh vài bước, định theo sau Tiêu Trình lên chiếc ngự thuyền kia, thì bị thị vệ nơi bến ngăn lại.

“Phu nhân xin dừng bước.”

Phùng Doanh nhìn ngự thuyền đang lặng lẽ neo trên mặt nước, môi mím khẽ, cười nói:

“Tại sao không cho ta lên thuyền?”

Thị vệ nghiêm trang, chỉ về một chiếc công thuyền khác neo bên phải.

“Bệ hạ có chỉ, mời phu nhân đi cùng Phùng công.”

Khuôn mặt dưới màn che của Phùng Doanh tái nhợt.

Ngự thuyền là dành cho hoàng đế, công thuyền là dành cho thần tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-521.html.]

Nếu Tiêu Tam vẫn coi nàng ta là thê tử, nàng ta phải lên chiếc thuyền kia, chứ không phải đi cùng người Phùng gia.

Trần phu nhân tiến đến, nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng ta, theo ánh mắt nhìn về phía ngự thuyền, cắn răng, giận dữ.

“A Doanh không cần đau lòng, cho dù nàng ta lén lút quay về nước Tề thì đã sao? Danh không chính, ngôn không thuận, có thể dậy nổi sóng gió gì chứ?”

Ánh mắt Phùng Doanh có phần đờ đẫn.

“Phải rồi, nàng ta quay về làm gì? Ở bên Đại tướng quân không tốt sao? Tôn vị nhất phẩm Quốc phu nhân cũng không cần? Quay về thế này, không dám gặp ai, khác gì tiểu th.i.ế.p bên ngoài?”

Trần phu nhân cười lạnh: “Từ nhỏ nàng ta đã đố kỵ con, quay về chẳng qua là ái mộ bệ hạ, muốn cướp đoạt mối nhân duyên của con. A mẫu đã từng nói… Trưởng tỷ của con, xưa nay không có lòng tốt.”

Phùng Doanh lặng lẽ nhắm mắt lại.

“Tiêu lang trong lòng không có con, cũng chẳng liên quan gì đến nàng ta. Từng nghĩ ngài trời sinh đã bạc tình, nào ngờ… hữu tình, lại chẳng phải với con.”

Trần phu nhân suýt chút nữa tức đến phát bệnh, nhìn dáng vẻ yếu đuối không chịu tranh giành của nàng ta, vừa định lên tiếng dạy dỗ mấy câu, Phùng Doanh đã rơi lệ.

“A mẫu, Kim K huê Khách đó, con vẫn muốn tiếp tục dùng… Chỉ cần có thể lấy lòng Tiêu lang, chịu chút khổ cũng không tính là gì.”

Trần phu nhân há miệng, nhìn gương mặt ủ ê của nàngta, thở dài nặng nề.

“Không cần tranh một sớm một chiều với nàng ta, ngày tháng còn dài.”

Con hồ ly tinh kia quay về nước Tề, ngoài việc dựa vào Phùng gia, cũng chẳng còn con đường nào khác.

Rơi vào tay bà ta, cho dù không c.h.ế.t cũng phải bị lột một lớp da, làm sao có thể tranh giành với nữ nhi bà ta?

Trần phu nhân nghĩ đến đây, tạm thời yên tâm hơn một chút, liền bảo Ninh Tú vội vàng đỡ Phùng Doanh lên công thuyền, sau đó đứng lại trên bờ, chờ Phùng Kính Đình đi tới, liền nổi giận mắng một trận.

“Nữ nhi tốt của ông quay về rồi, giờ ông hài lòng rồi chứ?”

Tiêu Trình sải bước đi vào khoang thuyền.

Bình An và Cát Tường cùng đám c.ung nhân đều chú ý thấy hoàng đế không giống như thường ngày điềm đạm ổn trọng, theo hầu bấy lâu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngài thất thố đến vậy, vội vàng đi gặp một phụ nhân.

Màn lụa buông nhẹ, dáng vẻ yểu điệu mờ mờ ẩn hiện dưới ánh đèn.

Tiêu Trình chăm chú nhìn, giọng khàn khàn.

“Các ngươi lui xuống.”

Đám c.ung nhân cúi đầu, vâng mệnh lui đi.

Tiêu Trình lúc này mới chầm chậm bước tới, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nữ tử yêu kiều kia, thở dài một tiếng, vòng tay qua eo nàng, kéo người ôm c.h.ặ.t vào n.g.ự.c, sự cô đơn kéo dài bao lâu phút chốc tan biến, cảm giác thỏa mãn ùa đến khiến hốc mắt hắn ửng đỏ.

“A Vận…”

Đã vô số lần tưởng tượng được ôm nàng thế này, từng giờ từng khắc, năm này qua năm khác. Khi thân thể ấm áp kia thật sự nằm trọn trong lòng, toàn bộ con tim Tiêu Trình như nghẹn lại, phút chốc cảm xúc dâng trào, cánh tay càng siết c.h.ặ.t.

“c.uối cùng nàng cũng trở về bên cạnh trẫm rồi…”

Nữ tử trong lòng thân mình cứng đờ, nép vào hắn, không nhúc nhích.

Ngón tay Tiêu Trình khẽ run, hồi lâu mới cúi đầu, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng cọ xát, rồi đột nhiên dừng lại.

Có lẽ chính sự ngoan ngoãn và im lặng quá mức ấy khiến hắn sinh nghi, hắn đột ngột đưa tay xoay mặt nàng lại, mạnh mẽ bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu.

Đó là một gương mặt trang điểm tinh xảo, mặc y phục của Phùng Vận, điểm kiểu trang điểm nàng yêu thích, dán hoa hoàng nàng ưa chuộng nhất, liếc mắt nhìn qua, chính là Phùng Vận.

Nhưng Tiêu Trình sao có thể nhận nhầm Phùng Vận?

Hắn đột ngột đẩy nàng ta ra khỏi lòng, lùi lại một bước.

“Ngươi là ai?”

Loading...