Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 502
Cập nhật lúc: 2025-05-30 16:00:38
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không cần nữa, ngài uống đi.”
Bùi Quyết liếc nhìn nàng một cái, không nói thêm gì, đứng dậy, ngửa đầu uống cạn chỗ nước nàng chưa uống hết.
Hắn uống rất nhanh, rất vội, yết hầu chuyển động tạo nên đường nét gợi cảm, cơ bụng và eo theo tiết tấu uống nước mà căng rồi lại giãn, tựa như nhịp thở...
Phùng Vận theo bản năng đưa tay lên, ấn nhẹ lên những cơ bắp ấy, vốn là hành động vô tâm, nhưng đầu ngón tay nữ lang mang theo hơi ấm mềm mại lại như vuốt ve mời gọi. Ánh mắt Bùi Quyết chợt trầm xuống, đặt chén sứ xuống, chụp lấy tay nàng, đè nàng xuống giường, hơi khom người, ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
“Còn dám trêu chọc ta nữa à?”
Phùng Vận khuôn mặt hồng như phết son, khẽ lắc đầu, vừa định mở miệng thì Bùi Quyết đã cúi đầu, lần theo cổ nàng mà mơn trớn chầm chậm, nụ hôn nhẹ nhàng như cào như gãi, khiến người ngứa ngáy đến tê dại, từng luồng nóng rát bốc lên, chớp mắt lan khắp tứ chi bách hài...
Đầu óc trở nên trống rỗng, Phùng Vận theo bản năng quấn lấy hắn, mềm mại run rẩy, cổ họng vô thức phát ra từng tiếng rên khe khẽ, mọi lý trí đều tan biến, cho đến khi tiếng thở gấp khàn khàn của nam nhân vang lên, một lần nữa đưa binh vào thành...
“Bùi Quyết, ngài cố tình...” Tai Phùng Vận tê dại, cả người mềm nhũn như nước, vừa giận hắn không biết chừng mực, lại vừa giận bản thân chẳng có chút khí lực nào.
“Phu quân.” Bùi Quyết sửa lời nàng, thắt lưng thon khẽ dùng lực, sau hai nhịp thở gấp liền chống tay lên, cúi đầu nhìn nàng, “Là nàng dụ dỗ ta trước.”
“Ác nhân cáo trạng trước!” Phùng Vận người nóng bừng như thiêu, gom lại chút lý trí c.uối cùng, cố sức đẩy hắn ra.
“Không được nữa... mai còn phải dậy sớm.”
Bùi Quyết giữ c.h.ặ.t eo nàng, không cho nàng cử động, cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt tức thì đỏ như m.á.u.
Ngọc hồ xuân lộ thoáng sắc hồng, eo liễu yếu ớt giấu không nổi dưới chăn thơm, ôn nhu mỹ nhân lại là nơi anh hùng chôn xương, hắn sao có thể chịu đựng nổi cơn kích thích ấy, nhẹ nhàng cọ xát, từ tốn đắm chìm, ép nàng thở gấp, linh hồn như bay khỏi xác, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không được giải thoát, như có hàng vạn con kiến bò loạn trên da thịt, c.uối cùng đành chịu khuất phục.
Thao Dang
“Bùi Quyết, Bùi Quyết... thật đáng ghét.”
Tiếng mắng đã đổi giọng, chẳng còn chút uy h.i.ế.p nào, trái lại giống như đang làm nũng.
Bùi Quyết một tay ôm lấy lưng nàng, thấy nàng mềm yếu chẳng chịu nổi, lại cúi xuống hôn, thắt lưng tiếp tục nhịp nhàng đưa đẩy.
…
Hôm sau, cả hai bên Tấn và Tề đều có mặt đầy đủ.
Việc ký kết minh ước cũng diễn ra thuận lợi hơn dự kiến.
Tiêu Trình trước mặt mọi người, không như suy đoán, không đòi Tấn quốc “trả lại chính thê”, mà yêu cầu phía Tấn sau khi nghị hòa sẽ mở cửa ba thành ven sông là Tín Châu, An Độ và Vạn Ninh. Đồng thời, nước Tề cũng mở ba địa phương ở Tịnh Châu và Phù Châu, thuận tiện cho việc giao thương đôi bên.
“Xin Thái hậu Tấn quốc cân nhắc chấp thuận.”
Điều kiện này khiến sứ giả Tấn quốc kinh ngạc.
Lý Tang Nhược càng không dám tin.
Một cơ hội trời ban như vậy, dù hắn không đòi lại Phùng Vận, cũng nên đặt ra điều kiện làm khó Tấn quốc, để giành lợi cho nước Tề.
Vậy mà điều kiện hiện giờ...
So với nói là có lợi cho nước Tề, chẳng bằng nói đây là đôi bên cùng có lợi, lại còn mang đến lợi ích lớn cho phía Tấn.
Lý Tang Nhược chăm chú nhìn vị quân vương phong hoa tuyệt đại của nước Tề ấy, ánh mắt dần nheo lại.
“Tề quân đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tiêu Trình đáp: “Đây là kết quả trẫm cùng chư vị công thần thương nghị mà ra. Nhiều năm binh đao, bách nghiệp tiêu điều, dân sinh càng thêm khốn đốn như thế. Nay Tấn Tề nghị hòa, chính là cơ hội để khôi phục lòng tin, trẫm nghĩ không có gì quan trọng hơn điều đó...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-502.html.]
Một lời nói ra, bình tĩnh đến lạ, nhưng lại như sóng ngầm c.uộn trào, đánh vào lòng người.
Tấm lòng đại cục của Tiêu Trình, đến cả sứ thần nước Tấn cũng không khỏi khâm phục.
Ngao Chính là người đầu tiên đứng dậy, khom người hành lễ sâu với hắn.
“Tề quân có được tấm lòng rộng lượng như vậy, là phúc của bách tính thiên hạ.”
Tiêu Trình sắc mặt điềm đạm, “Đài chủ quá khen rồi.”
Ánh mắt hắn lại chuyển sang nhìn về phía Thuần Vu Diễm, chậm rãi nói: “Nếu chư vị đều không dị nghị, vậy xin mời Thuần Vu Thế tử làm trung gian ký kết hiệp nghị hòa đàm.”
Thuần Vu Diễm khẽ nhếch khóe môi, ra hiệu cho người hầu dâng bản nghị thư lên.
“Không dám không tuân.”
278- Tận hoan tận trách.
Phùng Doanh nghe tỳ nữ dò la tin tức nói, Tiêu Trình không có đưa ra yêu cầu với nước Tấn đòi lại Phùng Vận, nhất thời mừng rỡ khôn xiết, bao nhiêu bức bối dồn nén trong người bỗng chốc thông suốt, nàng ta liền dẫn theo tỳ nữ đi thay y phục.
Chờ đến khi nàng ta sạch sẽ mát mẻ bước ra từ phòng thay đồ, lại phát hiện Lý Tang Nhược đang chắn ngay trước cửa, gương mặt lạnh lẽo căng cứng, đôi mắt đen không thấy đáy.
“Đóng cửa lại, không cho bất kỳ ai ra vào.”
Nàng ta nhìn Phùng Doanh, nhưng câu này lại không phải nói với nàng, mà là phân phó thị vệ phía sau lưng nàng ta.
Thị vệ đáp lời lui xuống, Lý Tang Nhược bước gần về phía Phùng Doanh hai bước, khẽ nhếch khóe miệng, cười mà như không cười.
“Phùng phu nhân chẳng phải rất nhớ đại tỷ của mình, mong được đoàn viên cả nhà đó sao? Sao không khuyên Hoàng thượng, đề nghị cho đại tỷ trở về nước?”
Lúc này Phùng Doanh mới hiểu, nữ nhân điên rồ này chặn ở đây chính là để gây chuyện.
“Thái hậu bớt giận.” Nàng dịu giọng mỉm cười, không phản bác Lý Tang Nhược, cũng không vì lời lẽ sắc lạnh của nàng ta mà tức giận, chỉ là nhẹ nhàng ấm ức nói: “Thần th.i.ế.p chỉ là một phu nhân chưa được phong phi, trước mặt Hoàng thượng nào có thể diện gì, mà dám đưa ra yêu cầu như vậy…”
Nàng chậm rãi khom người, cúi đầu hành lễ nhún nhường với Lý Tang Nhược.
“Đại tỷ của A Doanh cũng là nữ tử mệnh khổ, nếu có chỗ nào đắc tội với Thái hậu, cũng mong Thái hậu lượng thứ, tỷ ấy thân cô thế cô nơi đất khách, khó tránh khỏi có chỗ cư xử không chu toàn.”
Lý Tang Nhược bật ra hai tiếng cười lạnh.
Hôm qua gặp mặt, nàng ta từng ám chỉ với Phùng Doanh, khuyên Tiêu Trình đưa Phùng Vận trở về, đến tay nàng thì có thể muốn bóp tròn nắn méo thế nào cũng được.
Phùng Doanh lúc ấy nói năng ra dáng hiểu chuyện, nàng ta còn tưởng người nữ nhân này đã thực sự thông suốt, không ngờ… nàng ngu dốt như vậy, lại thật lòng coi Phùng Vận là tỷ tỷ ruột thịt.
“Phùng phu nhân quả đúng là người thuần hậu thiện lương.”
Nàng ta lại lười nhác bước đến bên cửa sổ, nhìn mấy tên võ phu thô kệch ngoài hành lang đang cười nói ầm ĩ, khẽ cau mày, chốc lát lại bật cười.
“Thân cô thế cô, không có người thân phụ mẫu… Phùng phu nhân đúng là đã nhắc nhở được ai gia rồi. Về hay không về, có gì quan trọng đâu chứ?”
Nói xong nàng ta hất nhẹ ống tay áo, kéo cửa bước ra ngoài.
“Điện hạ.” Phùng Doanh bất ngờ gọi giật nàng ta lại.
“Có một việc, không biết điện hạ có biết hay không.”
Lý Tang Nhược nhướng mày quay đầu, ánh mắt lạnh lùng hờ hững nhìn nàng.