Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 480

Cập nhật lúc: 2025-05-17 17:10:58
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Có mệt không?” Nàng khẽ hỏi.

Dù không nói ra, nhưng nàng biết rõ, quanh đi quẩn lại với tảng đá nặng trịch kia, thể xác lẫn tinh thần đều đã vô cùng mỏi mệt.

Bùi Quyết đứng giữa bao ánh mắt chăm chú, sắc mặt không lộ chút biểu cảm, trầm ổn tựa núi.

“Đủ rồi.”

Hắn trao nàng một ánh mắt sâu thẳm, rồi quay đầu nhìn về phía đám đông, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, lập tức khóa c.h.ặ.t lấy Thuần Vu Diễm.

“Thế tử, có thể tuyên bố vòng tiếp theo rồi.”

Thuần Vu Diễm khóe môi nhếch nhẹ, giọng chậm rãi mà xa cách:

“Chúc mừng Đại tướng quân.”

Âm điệu tuy chúc mừng, nhưng trong đó lại như ẩn chứa chút lạnh lùng và khó chịu.

Thao Dang

Y nhìn thoáng qua Phùng Vận, ánh mắt lướt qua rồi thu về, không còn vẻ nồng nhiệt vui cười như mọi khi, người cũng dường như lạnh lẽo, xa cách hẳn.

Thuần Vu Diễm chậm rãi bước ra trung tâm, thân mang cẩm bào lộng lẫy, mỗi bước đều tao nhã, phong thái ung dung mà cao quý.

Y nâng giọng, chính thức tuyên bố:

“Vòng hai, ‘Từng Bước Thăng Tiến’, Tấn quốc chiến thắng.”

So với không khí c.uồng nhiệt của trận trước, lần này tiếng reo hò trở nên nhạt nhòa, bởi ai nấy đều biết, kết quả này vốn đã định trước.

Điều họ chờ đợi, chính là vòng quyết thắng c.uối cùng, đề thi của Tề quốc!

Thuần Vu Diễm chậm rãi quay người, chờ người hầu lấy hòm thử thách treo trên xà nhà xuống.

Ánh nắng chiếu lên bộ cẩm bào của y, vàng son rực rỡ, tôn lên phong thái tôn quý tựa thiên nhân.

“Vòng ba, chính là đề của Tề quốc. Tên gọi: ‘Tính Toán Vô Song’.”

Nếu nói vòng thi của Tấn quốc thiên về võ, thì đề thi của Tề quốc lại thiên về văn.

Tề quốc sẽ dựng lên hàng loạt trạm chốt ngay tại trung tâm quảng trường, mỗi trạm chính là một cửa ải, muốn vượt qua phải giải được một đề toán.

Hai mươi cửa ải, tức là hai mươi đề toán học.

Đội nào vượt qua hết trước, đến được trung tâm giành được cờ chiến thắng, bên đó sẽ toàn thắng.

265- Uất khí ngút trời.

Thời đại này, tuy loạn lạc không ngừng, nhưng học thuật lại phồn vinh phát triển, tư tưởng tranh luận nở rộ, toán học theo đó cũng tiến bộ vượt bậc.

Những bộ sách kinh điển như ‘Cửu Chương Toán Thuật Chú’, ‘Hải Đảo Toán Kinh’... đều khiến người đời phải trầm trồ khâm phục.

Nhưng dù vậy, người thực sự tinh thông toán thuật vẫn là thiểu số, dù có là danh sĩ tài hoa, cũng chưa chắc đã giỏi tính toán.

Mà Tề quốc lại có Yến Bất Tức, danh sư toán học bậc nhất Nam Bắc, nổi tiếng khắp thiên hạ.

Năm xưa, ngay cả Tiêu Trình và Ôn Hành Tố cũng từng là môn hạ dưới trướng ông ta.

Vì thế, khi đề này được công bố, đoàn sứ thần Tề quốc ai nấy đều nở nụ cười tự tin, chắc mẩm nắm chắc phần thắng trong tay.

Còn đám sứ thần Tấn quốc chỉ biết im lặng, lòng thầm kêu trời.

Một ván đấu hoàn toàn không cân sức!

Giống như khi Bùi Quyết đối đầu “Hắc Hùng tướng quân” kia, chênh lệch rõ rành rành.

Trận quyết đấu này được định vào canh giờ Mão sáng mai.

Tề quốc sẽ dọn sạch bàn cờ khổng lồ, dựng lên các trạm chốt, nhưng nội dung đề toán vẫn được bảo mật tuyệt đối trước giờ khai c.uộc.

Lúc này, đám sứ thần Tấn quốc đã tụ họp trong Cù Dự, gương mặt ai nấy lo lắng, ngồi chờ Lý Thái hậu ra nghị bàn đối sách.

Nhưng đợi mãi mà Thái hậu vẫn chưa đến.

Bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm bàn luận:

“Vòng c.uối này, hy vọng quá mong manh, cần phải sớm đưa ra kế sách thôi!”

“Ngươi chắc chắn là chúng ta thua à?”

“Yến Bất Tức đích thân ra tay, thử hỏi ai địch nổi?”

“Nếu để mất Tín Châu, còn mặt mũi nào mà quay về kinh, ăn nói thế nào với triều đình, với muôn dân bách tính đây?”

“Cùng lắm thì không nhận thua!”

“Không thể! Lời hứa đã trao, chẳng lẽ muốn bị chê cười khắp thiên hạ, mang tiếng quân tử mà lật lọng, mất hết danh dự hay sao?”

Mọi người càng thảo luận, sắc mặt càng nặng nề, trong lòng càng thêm lo lắng bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-480.html.]

Mà lúc này, tại gian phòng sau, Lý Thái hậu đang gục trước bồn sứ, tay ôm n.g.ự.c, nôn đến trời đất quay c.uồng…

Dạ dày trống rỗng mà từng cơn buồn nôn vẫn c.uộn trào.

Gương mặt nàng ta tái nhợt, giọt mồ hôi lạnh ròng ròng rơi xuống.

Nghĩ đến cục diện ngày mai, một tiếng thở dài cũng nghẹn cứng trong n.g.ự.c…

Đường Thiếu c.ung đứng ngoài cửa, khẽ hỏi bọn thái giám:

“Chư vị đại nhân đều đã đợi lâu, Thái hậu hiện giờ ở đâu?”

Trần Hỉ rũ mắt, thở dài bất đắc dĩ, khom người c.ung kính đáp:

“Tiên sinh chờ một lát…”

Đường Thiếu c.ung ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng c.h.ặ.t, giọng bỗng nhấn cao:

“Vòng quyết thắng ngày mai liên quan đến quốc vận đại Tấn, kính xin Thái hậu đừng để chư vị đại thần đợi lâu…”

Trong phòng, Lý Thái hậu vốn đã nôn đến ruột gan đảo lộn, thân thể suy nhược vô cùng. Nghe tiếng thúc giục không chút cảm tình kia, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu như sắp nhỏ m.á.u.

Lão già họ Đường này, chẳng phải là lão phụ thân kia phái đến trông chừng mình sao?

Nàng ta, từ đầu đến c.uối, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.

Nghĩ tới đây, bao nhiêu tủi hờn ấm ức tích tụ trong lòng hóa thành cơn giận bùng nổ.

Rầm!

Cửa phòng bị nàng ta đẩy tung ra, gương mặt tiều tụy tái nhợt, thân thể xiêu vẹo, quát thẳng vào mặt Đường Thiếu c.ung:

“Tìm ai gia có việc gì? Đại Tấn ta chẳng lẽ không có lấy một người giỏi toán học hay sao? Còn ngươi nữa, chẳng phải luôn tự nhận mình có tài phò tá chính trị giúp nước, là bậc hồng nho đương thời sao? Vậy nói thử xem, ngươi biết cái gì?”

Nàng ta rối loạn cả dung nghi, sắc mặt xanh trắng, y phục xộc xệch, quên cả lễ độ, lớn tiếng chửi mắng.

Đám c.ung nhân sợ đến mức cúi rạp người, không dám thở mạnh.

Chỉ riêng Đường Thiếu c.ung vẫn đứng thẳng lưng, sắc mặt không đổi, không giận, không tranh cãi, thản nhiên nói:

“Nếu Thái hậu có lời ấy, sao không thẳng thắn tuyên bố ngay giữa chính đường trước mặt chư vị sứ thần?”

Một câu nói lạnh nhạt mà như ngàn cân giáng xuống.

Lý Thái hậu lập tức cứng người, giận cũng không thể phát tác được nữa.

Nàng ta ngây ngẩn nhìn Đường Thiếu c.ung, rồi chợt cười lạnh thành tiếng.

“Ta đang mắng ngươi, sỉ nhục ngươi, mà ngươi không tức giận hay sao?”

Đường Thiếu c.ung thản nhiên liếc mắt nhìn nàng ta, chậm rãi nói:

“Ti tiện như thần, đâu dám sinh khí với Thái hậu?”

Một câu nói, nhẹ nhàng mà cay nghiệt, rõ ràng nhắc nàng ta:

Địa vị cao quý, thân là Thái hậu, há có thể buông thả bản thân mà mất hết lễ nghi?

Lý Thái hậu chỉ thấy trong lòng buốt giá, nước mắt suýt trào ra.

c.uối cùng nàng ta nặng nề khép cửa phòng lại, giọng khàn khàn:

“Gọi người hầu hạ ai gia thay xiêm y.”

Cờ đã là cờ, phải có giác ngộ của một quân cờ.

Dù trong lòng oán hận thế nào, nàng ta cũng hiểu rõ, phụ thân nàng ta cần một Thái hậu như thế nào.

Cho dù chỉ là một ván cờ, cũng phải làm cho trọn vai diễn.

Đêm đó, trời Tín Châu đổ tuyết lớn, gió lạnh căm căm như cắt da cắt thịt.

Bùi Quyết chưa quay lại Xuân CHừng quán, Phùng Vận dặn Đại Mãn, Tiểu Mãn sớm khóa cửa sân, đốt lò sưởi thật ấm, rồi nằm trên giường gỗ, dựa vào Ngao Tử, chậm rãi lật giở sách.

Chẳng bao lâu, Phẩm Thư bước vào từ mái hiên, khom người bẩm báo:

“Cù Dự bên kia phái người tới, mời Đại Lang quân đi rồi.”

Ngày mai chính là vòng quyết thắng c.uối cùng, đám người Tấn quốc chắc chắn đang rối loạn xoay xở khắp nơi, nửa đêm còn cho gọi Ôn Hành Tố, không cần đoán cũng biết muốn làm gì.

Thật là chó cùng rứt giậu.

Phùng Vận khép sách lại, ánh mắt khẽ tối.

Ôn Hành Tố và Tiêu Trình… cả hai đều từng bái Yến Bất Tức làm thầy, đều là môn hạ đắc ý năm đó.

Hôm nay bọn họ gọi Ôn Hành Tố, rõ ràng là muốn từ hắn mà nghĩ cách phá giải…

Chỉ tiếc là, người nào cũng biết, có vài cục diện, đã định sẵn không cách nào lật ngược được.

Loading...