Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:31
Lượt xem: 77

“Không tanh, Thập Nhị nương mau nếm thử xem?”

Phùng Vận không có chút khẩu vị nào, nhưng khó lòng từ chối lòng nhiệt tình, đành ngoan ngoãn nhấp từng ngụm nhỏ.

Trong lòng lại âm thầm đoán, Ngao Thất từ khi nào lại thích bắt cá như thế?

Thiếu niên phong lưu giờ hóa thành người bắt cá. Vị Ngao tiểu tướng quân mà sau này khiến quân địch nghe tên đã khiếp sợ, hóa ra lại có thú vui bắt cá, trước giờ chưa từng hay biết.

Nghỉ ngơi một lát, trong đầu Phùng Vận đã có kế hoạch toàn diện, liền đứng dậy, bảo Tiểu Mãn gọi A Lâu đến trước mặt.

“Ngươi đi căn dặn nhà bếp, nấu vài nồi cháo gạo thật sệt, đem đặt trước cửa phủ, nói rằng Đại tướng quân mở kho, siết c.h.ặ.t lưng quân Bắc Ung để lấy lương thực cứu dân.”

A Lâu gật đầu nhận lệnh.

Phùng Vận lại hỏi: “Hai người thiếp hôm trước nói chuyện dễ nghe lắm, tên gì ấy nhỉ?”

“Sài Anh, Nam Quỳ?”

“Đúng rồi.” Phùng Vận dịu dàng mỉm cười. “Ngươi gọi hai người đó, ra ngoài phủ phát cháo cho bá tánh. Tích thêm chút phúc đức, sau này sẽ được tướng quân yêu thương.”

A Lâu nghe xong, m.á.u nóng dâng trào.

Hắn không hiểu vì sao Thập Nhị nương lại sốt sắng tìm thiếp cho tướng quân như vậy, nhưng đã quen nghe lệnh làm việc, ngẩn ra một chút rồi vui vẻ đi làm ngay…

Sau khi quân Bắc Ung vào thành An Độ, không xảy ra cướp bóc g.i.ế.t chóc, nhưng dân trong thành vẫn hết sức sợ hãi, không dám ra ngoài. Những nhà có lương thực thì còn đỡ, đóng cửa sống tạm. Còn những người không có lương thực, muốn mua không được, muốn vay cũng không xong, chỉ có thể nhai cám, ăn đất, chịu đói ngày qua ngày, chẳng thấy chút ánh sáng của ngày mai.

Vài bộ khúc gõ chiêng đồng, đi khắp các ngõ để thông báo rằng trước cửa phủ Đại tướng quân phát cháo. Nhiều người ban đầu không tin.

Sát thần g.i.ế.t người không chớp mắt lại có lòng tốt?

Sợ rằng đây là một âm mưu.

Có người len lén đến xem, phát hiện trước cửa phủ phát cháo là hai nữ nhân xinh đẹp, dung mạo vô hại, lúc này mới yên tâm ra nhận.

Sài Anh và Nam Quỳ quả thật nói năng rất dễ nghe.

Các nàng không chỉ nói rõ thiện ý của Đại tướng quân, mà còn không quên nhắc đến công lao của Phùng Vận. Mỗi lần múc một bát cháo, đều nói với người nhận rằng đây là lòng nhân đức của Thập Nhị nương.

Dân chúng nhận cháo vừa kinh ngạc vừa tò mò.

“Ông trời ơi, đây là Bồ Tát hiển linh sao?”

“Nếu không phải Thái thú giả hàng, đốt kho lương, An Độ đã không đến mức này. Thập Nhị nương đang chuộc tội thay cho phụ thân của nàng.”

“Cứ sống được đã, lắm lời làm gì?”

Thao Dang

“Phải đó, người phát cháo cứu mạng thì là người tốt.”

“Quân Bắc Ung cũng không hung bạo như lời đồn, chỉ cần không phản kháng, họ sẽ không g.i.ế.t hại bừa bãi.”

Phùng Vận đội mũ che mặt, vừa định bước ra cửa thì nghe những lời bàn tán, bất giác muốn cười.

Quân Bắc Ung đúng là không cướp lương, nhưng nếu trong chiến tranh thiếu lương thực, thì chuyện gì họ cũng dám làm.

Mấy nồi cháo sệt vừa mới nấu xong đã gần hết. Sài Anh và Nam Quỳ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì nóng, dưới những lời cảm ơn không ngớt của dân chúng, ánh mắt long lanh, trông rất kiều diễm.

Thấy Phùng Vận bước ra, hai người ngoan ngoãn hành lễ.

“Thập Nhị nương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-46.html.]

Phùng Vận rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt, cảm thấy hai người thiếp này, vừa xinh đẹp lại có lòng tốt, chắc chắn hợp ý Bùi Quyết.

Chờ hắn về phủ, sẽ sắp xếp để hai người này hầu hạ hắn.

Sài Anh và Nam Quỳ hoàn toàn không biết Phùng Vận đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt nữ lang nhìn mình đầy nóng bỏng. Hai má cả hai đỏ bừng, không dám đối diện trực tiếp ánh mắt của Phùng Vận.

“Làm việc cho tốt.” Phùng Vận mỉm cười nói, “Ta sẽ không bạc đãi các ngươi.”

Hai tiểu mỹ nhân nhận được ân sủng bất ngờ, lập tức cúi người hành lễ, đồng thanh đáp: “Dạ.”

Phùng Vận không lưu lại lâu, chỉ dặn dò vài câu rồi quay về phủ.

Nhưng chuyện này, trong lòng Sài Anh và Nam Quỳ lại dậy sóng ngầm.

“Anh nương, ngươi thấy Thập Nhị nương thế nào?”

“Là quý nữ của thế gia, khác hẳn chúng ta. Đoan trang, rộng lượng, lại có chí lớn vươn cao.”

Nam Quỳ khẽ “ừ” một tiếng, đôi má hơi ửng hồng, nói nhỏ: “Thập Nhị nương còn đẹp hơn cả lang quân, tài năng cũng vượt trội. Nếu chúng ta có thể lâu dài ở bên Thập Nhị nương, cũng xem như may mắn.”

Sài Anh mỉm cười nhìn nàng: “Hôm nay phát cháo, Quỳ nương cảm thấy vui không?”

Đôi mắt Nam Quỳ long lanh, như phủ một tầng nước: “Vui, chưa từng vui như vậy.”

Sài Anh hỏi tiếp: “Có vui hơn khi hầu hạ tướng quân không?”

Nam Quỳ ngượng ngùng liếc nàng một cái, trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài: “Ta không biết hầu hạ tướng quân có vui hơn không, nhưng chắc chắn sẽ không lâu dài.”

“Sao lại nói vậy?”

“Ngươi với ta đều gặp qua tướng quân, đó không phải người dễ hầu hạ. Ta và ngươi ngoài chút nhan sắc, gia thế tài cán đều không bằng Thập Nhị nương, lấy gì để lâu dài?”

“Quỳ nương nói đúng, chúng ta về sau đừng vọng tưởng xa vời nữa. Tốt nhất là giúp Thập Nhị nương làm việc, tìm một con đường ổn định.”

“Nhưng lát nữa về, Lâm cô nương hỏi tới...”

“Để ý nàng ta làm gì? Hừ! Suốt ngày con cóc mơ ăn t.hịt thiên nga, không tự soi gương nhìn lại mình, làm sao sánh được với Thập Nhị nương? Nếu ngươi là Đại tướng quân, ngươi chọn nàng hay chọn Thập Nhị nương?”

“Chọn Thập Nhị nương.”

Hai mỹ nhân nhìn nhau, che miệng cười khúc khích.

Trong phủ viện, Lâm Nga nghe được những lời này, suýt nữa nghiến nát răng.

“A Kiều, A Thanh, các ngươi nghe rồi chứ? Hai con tiểu tiện nhân kia nhận được chút ân sủng đã sinh ngạo mạn, dám nói xấu ta sau lưng…”

Triệu Tuyết Thanh cúi đầu không dám nói.

Viện Kiều an ủi: “A Nga cần gì phải tức giận? Chúng muốn làm c.h.ó của Phùng Thập Nhị, ai cũng không cản được.”

“Đồ ngốc!” Lâm Nga xoắn khăn tay, mắt đỏ bừng vì tức, “Hai ngươi không nhìn ra sao? Đây là kế ly gián của Phùng Thập Nhị, nàng ta đang chia rẽ chúng ta!”

Viện Kiều và Triệu Tuyết Tình nhìn nhau, không nói nên lời.

Không biết từ khi nào, nhóm tỷ muội vốn hẹn ước đồng cam cộng khổ, giờ đã nảy sinh dị tâm, mỗi người đều có suy tính riêng.

Bởi sự đè nén có chủ ý của Phùng Thập Nhị, một số tỷ muội đã không dám tỏ ra thân thiết với các nàng.

Viện Kiều cười lạnh: “Toàn lũ gió chiều nào theo chiều ấy. Nếu họ biết A Nga ngươi là người làm việc cho Thái hậu điện hạ, sớm muộn cũng được tướng quân sủng ái, chắc chắn sẽ quay đầu nịnh bợ.”

Sắc mặt Lâm Nga dễ coi hơn một chút: “Cứ để bọn chúng đắc ý vài ngày đi. Các ngươi cứ chờ mà xem, sẽ có lúc cười nhạo chúng.”

Loading...