Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-01-10 21:23:29
Lượt xem: 90

Thuần Vu Diễm hiện không có y phục, tay bị trói lại, nhất thời không thể đuổi theo nàng.

Về sau...

Có thể trị hắn một lần, thì có thể trị hắn lần thứ hai.

Phùng Vận đi theo con đường nhỏ vòng ra phía trước, đến khi ngựa của Bùi Quyết phi qua, nàng làm ra vẻ vừa mới đến, đứng giữa đường, cúi người chào một lễ dài.

“Gặp qua tướng quân.”

Bùi Quyết từ trên cao nhìn nàng từ đầu đến chân.

Ánh mắt dừng lại ở đôi giày mũi nhọn vải thêu của nàng, lông mày khẽ nhíu lại, sắc mặt lạnh lẽo như băng giá tháng chạp.

“Ngươi từ đâu đến?”

Phùng Vận hơi ngạc nhiên, “Từ phủ Đại tướng quân đến mà?”

Bùi Quyết hỏi: “Đi đâu?”

Phùng Vận nhướn mày, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, “Hoa Nguyệt Giản chứ đâu. Hôm qua chẳng phải đã hẹn với tướng quân đến mượn lương thực sao?”

Nàng thấy Bùi Quyết không biểu lộ gì, liền tỏ vẻ áy náy nói:

“Hôm qua lấy được năm xe lương thực, vui mừng quá nên uống vài chén rượu, ngủ quên mất thời gian, bọn ta tớ cũng không dám gọi, thật là không có quy củ.”

Lại cúi chào một lần nữa, nàng cười dịu dàng, lễ phép chu đáo, phong thái đoan trang quý phái, không thể tìm ra điểm sai sót nào.

“Khiến tướng quân phải chờ lâu là lỗi của ta, ở đây xin tạ lỗi với tướng quân.”

Bùi Quyết nắm dây cương, ngựa chậm rãi bước vài bước.

Hắn không nói gì, ánh mắt như phủ một lớp sát khí.

Phùng Vận trán bắt đầu toát mồ hôi, tim đập nhanh hơn.

Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sơ hở gì?

Không thể nào! Hôm nay trời âm u, trong trướng không thắp đèn, nàng không hề lên tiếng, Bùi Quyết không thể nghĩ rằng nàng ở trong trướng.

Càng chắc chắn hơn, Phùng Vận mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Bùi Quyết.

“Nhìn dáng vẻ của tướng quân, chẳng lẽ đã gặp Thuần Vu Thế tử, lấy được giấy chứng nhận lương thực rồi? Thế tử quả nhiên lòng dạ rộng rãi, giữ đúng lời hứa.”

Bùi Quyết không biểu lộ gì, Phùng Vận lại cúi người chào một lễ dài: “Chúc mừng tướng quân!”

Ngẩng đầu lên, thấy Bùi Quyết vẫn chăm chú nhìn mình, Phùng Vận cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ vuốt tóc mai, làm ra vẻ e thẹn, “Tướng quân đang cân nhắc... làm sao thưởng cho ta sao?”

Bùi Quyết lạnh lùng cúi mắt, “Giày của ngươi bẩn rồi.”

Nói xong hắn thúc ngựa đi, lúc lướt qua bên Phùng Vận, không thèm nhìn nàng một cái, cũng không dừng lại chút nào.

Đầu Phùng Vận như bị ong chích một cái, rồi hóa đá luôn.

Cuối cùng nàng cũng nhận ra, vấn đề nằm ở đâu...

Rèm trướng không chạm đất, lần trước nàng có thể nhìn thấy đôi chân trần của Trần Thế tử, thì hôm nay Bùi Quyết cũng có thể nhìn thấy đôi giày của nàng.

Cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở.

Nhưng mà...

Chuyện ấy có gì quan trọng chứ?

Vốn dĩ nàng đâu muốn làm thiếp của Bùi Quyết, để Bùi Quyết hiểu lầm nàng là một nữ lang lăng loàn, không biết giữ bổn phận, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Thiếp thân thì cần phải giữ tiết trinh vì duy nhất một người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-45.html.]

Còn mưu sĩ, chỉ cần có bản lĩnh và hữu ích là được.

Phùng Vận tự thấy mình hợp với vai trò sau, nên đối với nàng, Bùi Quyết chẳng qua chỉ là một “đông gia” (ông chủ). Tâm trạng không những không tệ, mà còn rất thoải mái. Về phủ, nàng lập tức tháo giày, giao cho Tiểu Mãn:

“Vứt đi.”

Đôi giày thêu tinh xảo mới được Ưng Dung làm, chưa mang đến hai lần, vậy mà nói vứt là vứt sao?

Tiểu Mãn xót lắm, nhưng nhìn ánh mắt của nữ lang nhà mình, cuối cùng cũng không dám nói nhiều, chỉ đáp khẽ một tiếng “Vâng”, rồi lui xuống.

Phùng Vận nhìn lướt qua vài nha hoàn trong phòng, biết rằng trong mắt họ, nàng đã mang danh “điên dại”. Nàng cười nhạt, thay một đôi guốc gỗ nhẹ nhàng thoáng khí, bước tới bàn, tự tay mài mực, cầm bút viết thư gửi Bùi Quyết:

“Hôm nay thuộc hạ dùng d.a.o găm của tướng quân, gìn giữ thể diện của tướng quân, hai mươi vạn thạch lương thực cũng thật sự nhập kho tướng quân. Những điều ta nói, ta đều làm được. Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, dám hỏi tướng quân khi nào thực hiện lời hứa?”

Tiểu Mãn quay lại rót trà nóng, cẩn thận nói:

“Thập Nhị nương, nô tỳ muốn xin lại phần thân giày ấy. Chân nô tỳ lớn hơn một chút, nếu nhờ Ưng nương tử may nối lại, biết đâu có thể mang được…”

Phùng Vận liếc nàng một cái.

Tiểu Mãn bị nhìn đến run rẩy, không dám ngẩng đầu lên, lo lắng cúi gằm mặt.

Phùng Vận chỉ ừ nhẹ, rồi thêm vài dòng lên tờ giấy vừa viết:

“Lương thực đã có, thuộc hạ dự định lấy danh nghĩa tướng quân phát cháo cứu đói, giảm bớt nỗi sợ hãi của dân chúng An Độ đối với quân Bắc Ung. Sau đó sẽ dần khuyến khích dân chúng ra khỏi nhà, khôi phục sinh kế…”

Viết xong, nàng phong thư lại, gọi Ngao Thất đến.

“Làm phiền Ngao thị vệ cho người chuyển thư đến tướng quân, nói trong doanh còn nhiều quân vụ, Thập Nhị nương không vội chờ hồi đáp.”

Bùi tướng quân giờ chắc đã chán ghét nàng đến tận cùng.

Dù nàng có vội, cũng chẳng mong được gì, thôi thì đừng chọc giận “đại đông gia” nữa là hơn.

Ngao Thất không đưa tay nhận thư ngay, chỉ nhìn nàng hồi lâu. Đến khi ánh mắt Phùng Vận hiện rõ vẻ nghi hoặc, hắn mới khẽ ừ một tiếng, không vui lắm mà cầm thư rời đi.

Phùng Vận thắc mắc:

“Ngao thị vệ làm sao thế nhỉ?”

Tiểu Mãn lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Sáng nay, hắn như phát điên tìm nữ lang khắp nơi, không được, liền giận dữ ra ngoài. Mãi đến giờ mới về.”

29– Kế ly gián.

Phùng Vận hoàn toàn không hiểu tâm sự của thiếu niên ấy, bèn bảo Tiểu Mãn gọi Khải Bính đến, dặn dò mấy ngày tới phải tăng cường cảnh giác trong phủ, đặc biệt lưu ý người mang giọng nói vùng Vân Xuyên.

Khải Bính nhận lệnh rời đi.

Nàng suy nghĩ một lát, bế Ngao Tử đến quỳ ngồi trên chiếu cỏ, thong thả vuốt lông, đút cho nó ăn t.hịt khô.

Hàn bà bà bưng bát canh vào, mở miệng đã càu nhàu:

“Nữ lang từ nhỏ đã yếu ớt, trời nắng thế này mà không biết kéo rèm lại. Tiểu Mãn, Đại Mãn, còn các ngươi nữa, không cần mắt nữa thì đem cho Ngao Tử ăn đi!”

Từ sau khi biết Phùng Vận gặp nguy hiểm, Hàn bà bà luôn lo lắng cho nàng.

“Ta định mua con bồ câu về bồi bổ cho nữ lang, nhưng chợ lớn chợ nhỏ trong thành đều không mở, ngay cả chợ cỏ nơi đầu đường cuối ngõ cũng chẳng còn. Ôi, cứ thế này thì phải làm sao đây?”

Phùng Vận hỏi:

“Thế bà bà nấu món gì vậy?”

Hàn bà bà lập tức cười tươi, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra:

Thao Dang

“May nhờ Ngao thị vệ thích bắt cá, hôm nay mang về mấy con cá chép cỡ bàn tay. Ta bảo nhà bếp hầm nồi canh cá tươi, bổ dưỡng lắm đấy!”

Bà cúi người, như dỗ trẻ con mà đưa bát canh tới trước mặt Phùng Vận.

Loading...