Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-05-04 15:17:04
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẻ thế , nam nhân nào chịu cho nổi?
Quả nhiên, Bùi Quyết đưa bình Tam Thu Quế tửu sang, sắc mặt lạnh lẽo như thể hài lòng với thê tử, nhưng giọng mang theo sự nuông chiều khó tả: “Uống ít thôi.”
Thao Dang
“Biết .” Phùng Vận , “Th.i.ế.p sẽ mất mặt tướng quân .”
Bùi Quyết ánh mắt sâu thẳm, lời ít ý nhiều: “Chỉ một ngụm.”
Phùng Vận bật nhẹ: “Một ngụm đủ? Th.i.ế.p cứ mê cái , uống thêm một chút.”
Không ánh đèn đêm chiếu xiên tạo nên ảo giác , mà gò má trắng ngần như ngọc sứ của nàng thấp thoáng ửng đỏ. Rõ ràng là lời đắn, mà khiến Bùi Quyết khí huyết nhộn nhạo.
Nữ nhân !
Khóe môi siết , lạnh mặt rót cho nàng nửa chén nhỏ.
Phùng Vận nhấp một ngụm, nếm thử, môi vương một nụ .
“Rượu ngon thật.”
Lý Tang Nhược trở về liền thấy nàng trong dáng vẻ yêu kiều .
Làn da trắng nõn thoáng hiện đỏ hồng khác thường, tựa như chịu rượu, chống tay má, ánh mắt dịu dàng Bùi Quyết, như thể sắp nhỏ nước.
Vị Bùi đại tướng quân xưa nay lãnh đạm, lúc đang trừng mắt tiểu phu nhân của , ánh là của một trượng phu dành cho thê tử, trách móc, bất lực mà sủng nịch…
Hai đối diện , khiến n.g.ự.c Lý Tang Nhược căng tức như sắp nghẹn.
Càng khiến nàng giận hơn là những vị đại thần áo mũ chỉnh tề, trong lúc nâng chén mời rượu, ánh mắt như thứ gì dính lấy, ngừng liếc trộm về phía nàng.
243- Bắt gian một đôi.
Lý Tang Nhược nuốt cục m.á.u tanh nơi c.uống họng, xuống ghế .
Tay áo phất một cái, bên là bóng tối mờ mịt.
Nàng : “Phu nhân say ?”
Phùng Vận ngẩng khuôn mặt kiều diễm lên, khẽ mỉm .
“Tam Thu Quế tửu danh bất hư truyền, thần phụ tham quá hai chén, mong điện hạ thứ …”
Nàng ngẩng đầu lên, cổ áo trễ xuống, liền để lộ chút ít vết đỏ cố tình che giấu cổ áo, nổi bật làn da nõn nà, cực kỳ chói mắt, như thể từng cắn mút qua, khiến dễ dàng tưởng tượng nam nhân điên c.uồng đến thế nào…
Đuôi mắt Lý Tang Nhược trầm xuống, lửa giận thiêu đốt trong lòng, miễn cưỡng nặn nụ , liếc sang trách mắng Phương Phúc Tài.
“Phu nhân tửu lượng như , còn mau mang rượu trân tàng của Ai gia mời phu nhân? Cẩu nô tài, chiêu đãi chu đáo, Ai gia sẽ hỏi tội ngươi.”
Phương Phúc Tài mặt dính lấy nụ , liên tục xin tha, nhanh liền hai tay bưng một bình rượu đến, khom lưng đặt lên bàn, đích rót đầy một chén cho Phùng Vận.
“Phu nhân, mời dùng.”
Thái giám hầu hạ Thái hậu đích rót rượu cho tướng quân phu nhân đây là vinh dự cỡ nào?
Phùng Vận mà nhận, thì chính là nể mặt thái hậu Lý.
Phùng Vận cong mắt, “Thần phụ tạ ơn thái hậu.”
Nàng định cầm chén, một bàn tay ấm nóng đưa tới ngăn .
Bùi Quyết lắc đầu: “Phu nhân.”
Phùng Vận khẽ cong môi.
“Là rượu do Thái hậu ban, tướng quân cứ để th.i.ế.p tùy hứng một .”
Người khác thì tìm đủ cách từ chối ép rượu, nàng thì tranh giành đòi uống…
Bùi Quyết chau mày, dáng vẻ lười biếng như mèo con của nàng, thấu nàng, nhưng trong đôi mắt ươn ướt ngoài sự ấm áp khiến nhói lòng thì chẳng còn gì khác.
Mi mắt khẽ run, giọng mềm như tơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-440.html.]
“Tướng quân?”
Như nũng.
Bùi Quyết lộ cảm xúc, thu tay về.
Một chén rượu trôi xuống bụng, Phùng Vận mỏi mệt, mềm yếu.
Ngồi một lát, nàng dậy y phục, Tiểu Mãn vội vàng bước lên dìu.
Hoa thính của Cù Dự vốn là nơi dùng để khoản đãi khách quý, men theo hành lang hoa thính ngoài là một khu vườn giả sơn bao bọc, tiếp vài chục bước nữa liền thấy vài gian phòng bên, chuyên dùng để khách quý y phục, rửa mặt chải đầu.
Dọc đường nha dẫn đường, Tiểu Mãn cẩn trọng đỡ Phùng Vận bước .
Vào trong phòng, còn ai khác, Phùng Vận thu nụ mặt, vẻ dịu dàng nhu mì cũng biến mất sạch.
Thay đó là sắc mặt nghiêm lạnh.
“Tiểu Mãn, đóng cửa , cho ai .”
Tiểu Mãn ngẩn , “Nữ lang, định gì …”
“Nghe lời.” Phùng Vận kịp giải thích, xách váy thẳng trong.
Nơi xông hương, chuẩn sẵn xà phòng rửa tay, bày trí cực kỳ xa hoa, còn sạch sẽ rộng rãi hơn cả phòng ngủ của nhà quyền quý bình thường.
Phùng Vận tiện, mà đảo mắt quan sát khắp nơi, kiểm tra cửa nẻo.
…
Tối nay, Vệ Tranh uống ít rượu.
Hôm đó y mất mặt, còn tâm trạng chuyện trò cùng đồng liêu, chỉ vài câu xã giao vô thưởng vô phạt một nhăn mặt uống rượu, nghĩ đến vận mệnh tiếp theo của bản .
Tam Thu Quế tửu vốn chẳng mang mùi quế, mà hiểu tối nay đặc biệt khiến say lòng…
Trong cơn mơ màng, cánh mũi y bỗng ngửi thấy hương thơm.
Tiệc rượu tất nhiên nha hầu hạ, một nha từ tốn quỳ xuống cạnh y, cất tiếng gọi: “Vệ chủ ty.”
Vệ Tranh ngẩng lên liếc , nghiêng nhường chỗ để nàng dâng …
Không rõ là do danh hiệu chủ ty Đại Nội Địch Kỵ của y dọa vẻ mặt lạnh lùng hiểm độc của y khiến khác sợ, mà tay nha run rẩy khi cầm khay , khiến Vệ Tranh nhíu mày, định lên tiếng thì nàng run tay đổ lên y phục y.
“Chủ ty tha mạng.” Nha hoảng hốt đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.
Vệ Tranh xua tay tỏ ý truy cứu, dậy ngoài.
Dự yến mặc lễ phục rườm rà, gặp chuyện như thế cũng hiếm, nghĩ nhiều, theo nha ngoài y phục.
Nha suốt dọc đường gì.
Vệ Tranh còn đang mải suy nghĩ, để ý xa, đến khi cánh cửa phòng mở , nha lui , y mang theo chút men say bước thì mới phát giác điều .
Bên trong .
Gian phòng thông với phòng bên cạnh…
Tấm bình phong mỏng hiện lên bóng lờ mờ, hương thơm man mác bay tới mặt.
Vệ Tranh vô thức kéo tấm bình phong .
Người nữ nhân mặt lạnh tanh, chớp mắt y.
“Vệ chủ ty tửu lượng thật nhỉ?”
Câu mang theo ý khiêu khích, Vệ Tranh giật nảy .
“Phu nhân ở đây?”
Phùng Vận ánh mắt rét lạnh, “Đó chính là điều hỏi Vệ chủ ty đây. Thái hậu cho ngươi lợi lộc gì?”