"Đau tay ?"
Phùng Vận nhíu mày, lòng bàn tay đỏ bừng.
"Đau."
Phù Dương Nghi bật khúc khích, "Hôm nay phu nhân thật khiến mở rộng tầm mắt."
Phùng Vận: "Vậy ?"
Phù Dương Nghi hì hì gật đầu: "Còn tưởng phu nhân dịu dàng hiền thục, ngờ bên trong dữ dội đến thế, còn ... điên nữa."
Phùng Vận khẽ mỉm .
Ôn Hành Tố dừng chân cửa tiệm.
"Yêu Yêu, cùng ."
Hắn chỉ về phía nghị quán: "Ta còn chút việc."
Phùng Vận đoán , lẽ vì Phù Dương Nghi ở đây, khiến cảm thấy gò bó, bèn mỉm gật đầu.
Phù Dương Nghi thì lộ vẻ thất vọng.
"Đi nhanh ? Ta còn tìm cơ hội uống vài chén với Ôn tướng quân, so tài một phen."
Nàng nóng bỏng thẳng thắn, đôi mắt chẳng chút che giấu, trắng trợn lướt từ đầu tới chân .
Hoàn khác với những nư lang thế gia mà Ôn Hành Tố từng gặp ở Đài Thành. Hắn lúng túng thấy rõ, chỉ còn ôm quyền cáo , vội vàng rời .
Phù Dương Nghi theo bóng lưng , khẽ.
"Đại phu nhân, quả thực thú vị."
Phùng Vận nghiêng đầu liếc nàng một cái, "Đừng mà bày trò với ."
Phù Dương Nghi trợn mắt, lẩm bẩm nhỏ: "Đó gọi là thưởng thức, ái mộ, ngươi tưởng là Lý thái hậu chắc?"
Nàng đương nhiên Lý Tang Nhược.
Ôn Hành Tố cũng loại như Tống Thọ An Vệ Tranh.
Phùng Vận : "Đại giữ , th.i.ế.p thông phòng, đến giờ vẫn cô đơn lẻ bóng. Người tức phụ nhà , thật phúc."
Phù Dương Nghi chớp mắt, siết c.h.ặ.t lấy cánh tay nàng.
"Ngươi xem giống tẩu tử nhà ngươi ?"
Phùng Vận: "Không giống!"
Phù Dương Nghi: "Không điều!"
Hai , cùng bật .
Về đến phòng, Phùng Vận bảo Nam Quỳ mang hết đồ ăn ngon trong tiệm đãi Phù Dương Nghi, còn thì bận rộn chính sự, gọi Tòng Văn Điền và Khải Đại lang hậu viện.
Sổ sách bày hết lên bàn.
Thao Dang
Nàng lật nhanh một lượt, đó đóng , nhắc tới chuyện "kẹo hồ lô" gây xôn xao hôm nay.
"Văn Điền thúc, thúc thấy nếu mở một xưởng đường ở trấn Minh Tuyền thì thế nào?"
Tòng Văn Điền giật nảy .
"Phu nhân đột nhiên nghĩ tới chuyện ?"
Phùng Vận khẽ , "Đường là thứ , ăn lòng cũng ngọt."
Tòng Văn Điền: …
Phùng Vận tiếp:
"Thức ăn khiến con cảm thấy vui vẻ, nên là thứ xa xỉ. Thế gian vốn lạnh lẽo và nhơ nhuốc thế, nếu còn thiếu mất vị ngọt, thì sẽ bao khổ sở..."
Nàng ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập kiên định và ý .
"Ta khiến cho đường trở thành món ăn mà ai cũng thể thưởng thức."
Tòng Văn Điền nhíu mày đến mức thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Không ông chứ, đầu óc của vị phu nhân quả thực quá mức bay bổng, tham vọng thực sự nhỏ.
Vân Xuyên đang than chì, ở Đồ gia ổ bảo thử nghiệm lò cao luyện thép, xưởng nông cụ ở An Độ, còn Ngọc Đường Xuân, xưởng may, giờ thêm cả mấy trăm mẫu đất và cửa hàng ở trấn Minh Tuyền...
Địa bàn nàng trải quá lớn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-430.html.]
Phát triển nhiều hướng cùng lúc, cần hao tốn nhiều tinh lực...
Nam nhân còn chắc chịu nổi, huống chi là một nữ nhân?
Phía còn Đại tướng quân chống lưng, chẳng nên sớm sinh con nối dõi, yên bề gia thất mới ?
Hà tất lao tâm khổ tứ như ?
Tòng Văn Điền thật sự hiểu nổi.
Phùng Vận cũng tiện thêm.
Lại càng định lúc với ông rằng, loại đường nàng , thứ đường thị trường hiện nay, loại đường kém tinh luyện, màu sắc cũng .
Nàng loại đường tinh xảo hơn, ngon hơn.
"Ngồi xuống ."
Nàng lấy bản thiết kế mang theo đưa cho Tòng Văn Điền.
"Chờ mấy cửa hàng Văn Điền thúc xây xong, cứ nghỉ ngơi đôi chút, sẽ tìm một nơi thích hợp, lập xưởng chế biến. Ta nghĩ kỹ , đất đai còn ở trấn Minh Tuyền, sang xuân năm , sẽ bộ dùng để trồng mía."
"Trồng mía?"
"Đất ở đây thích hợp trồng mía. Mía dùng để chế đường, trấn Minh Tuyền là nơi giao hội thủy lộ, sẽ dễ dàng tiêu thụ..."
Tòng Văn Điền bản vẽ, nghi hoặc hỏi:
"Phu nhân học những thứ từ ?"
Phùng Vận khẽ , trong mắt thoáng hiện lớp sương mờ.
"Gia mẫu năm xưa mang theo năm ngàn c.uốn sách xuất giá về Phùng gia, chuyện đùa . Nếu vì chiến loạn, khiến sách vở thất lạc quá nhiều, thì còn nhiều hơn nữa..."
Tòng Văn Điền cảm khái thôi.
"Phu nhân như một bộ bách khoa thư . Biết thêm nữa e rằng thế gian khó mà dung chứa nổi."
Bách khoa thư ?
Phùng Vận nhịn .
"Văn Điền thúc quá khen . Chẳng qua là sống tới già, học tới già thôi."
Tòng Văn Điền cũng nghi ngờ gì.
Ở thế gia đại tộc, họ kiểm soát sách vở cũng chính là kiểm soát tri thức. Tay nghề của ông , cũng chỉ là theo các bậc thợ già ở thôn Đồ gia học , so với sự khai sáng khi ở cạnh Phùng Vận, quả thực khác xa một trời một vực.
Có cơ hội, gặp bản lĩnh, thì nên chuyên tâm học hỏi, đừng hỏi đông hỏi tây nhiều.
Tòng Văn Điền cầm bản vẽ rời .
Phùng Vận giao thêm vài việc cho Khải Đại lang, đó mới ngoài tìm Phù Dương Nghi.
"Ăn no chứ? Chúng về Tín Châu thôi."
Phù Dương Nghi vẫn còn tiếc nuối.
"Không đợi đại ngươi về cùng ?"
Phùng Vận liếc nàng một cái.
"Không ngươi còn yến tối nay ?"
"Đại ngươi ?"
"Ngươi hỏi xem Thái hậu mời ."
Phù Dương Nghi ai oán thở dài.
"Không đại ngươi, thật sự tẻ nhạt quá!"
Phùng Vận nàng như , đôi mắt đen láy, gợn sóng.
Phù Dương Nghi thở dài liên tiếp, cam lòng để Phùng Vận nhét lên xe ngựa.
~~~~~~~~~
Phù Dương Nghi: Ngươi xem tẩu tử nhà ngươi ?
Phùng Vận: Đại phản đối, liền đồng ý.
Ôn Hành Tố: Hảo ý của quận chúa, Ôn mỗ xin ghi lòng tạc ... chỉ tiếc gầy, chịu nổi.
Phù Dương Nghi: Giảm béo! Ôm lấy đại ngươi!
~~~~~~~~~