Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 381

Cập nhật lúc: 2025-04-17 16:10:39
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không ngờ Phùng Vận lại “phụt” một tiếng bật cười.

“Nói đùa thôi mà. Làm gì nghiêm túc vậy? Làm chuyện mờ ám nên chột dạ à?”

Ôn Hành Tố nghẹn một hơi nơi cổ họng.

Hắn nhìn nàng với vẻ vô tội, nhất thời không biết phải đáp lời thế nào.

Chột dạ, đúng là có.

Nhưng không phải vì Tiêu Dung.

Đêm đó ở trang viện của Thuần Vu Diễm, nghe hai người họ hòa hợp như tấu khúc uyên ương, đối với Ôn Hành Tố mà nói, quả thực là một sự giày vò tột độ.

Trước hôm ấy, hắn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Yêu Yêu. Quan hệ huynh muội là tấm bình phong tốt nhất, có thể khiến hắn thản nhiên đối diện với A Vận, đóng vai người huynh trưởng quân tử mẫu mực, luôn giữ phong độ chừng mực và thích đáng...

Thế nhưng khi tiếng rên rỉ mềm mại mang chút run rẩy kia thoảng qua tai, dòng m.á.u sục sôi trong huyết quản như đang gào thét nhắc nhở hắn, hãy thừa nhận đố kỵ, thừa nhận đau đớn.

Hắn là người gần Yêu Yêu nhất.

Nhưng cũng là người xa nàng nhất...

Thân phận kế huynh, vừa là bức tường ngăn cách, vừa là gông xiềng trói buộc hắn...

“Sao vậy? A huynh tức giận rồi à?” Phùng Vận lè lưỡi, mang theo vẻ hồn nhiên chỉ những nữ lang mười bảy mới có, khẽ kéo tay áo Ôn Hành Tố, chân thành xin lỗi.

“Ta không nghĩ đến cảm xúc của đại huynh, đùa quá trớn rồi. Là lỗi của ta, A huynh đừng giận.”

Ôn Hành Tố rũ mắt, nhìn nàng hàng mi cong khẽ rung, nụ cười tươi tắn như hoa.

Một A Vận tự nhiên, hồn nhiên như thế, hắn đã rất lâu chưa thấy.

Ngay cả Bùi Quyết cũng không được thấy.

Đây là A Vận trong trẻo và vô tà, chỉ thuộc về riêng hắn.

“Không đâu.” Hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bên mai nàng, “Dù trời có sập xuống, A huynh cũng không bao giờ giận Yêu Yêu.”

“Vậy ta có thể giận huynh không?”

“Dĩ nhiên, A huynh chính là cái bao cát của Yêu Yêu.”

Nhìn hắn nói đầy nghiêm túc, Phùng Vận không cười nổi nữa.

Nàng nhớ đến tất cả những điều Ôn Hành Tố từng làm vì nàng ở kiếp trước, nhớ đến cái c.h.ế.t thảm của hắn, lòng đau thắt, nắm lấy tay hắn, vành mắt đỏ ửng.

“Ta không thích Tiêu Dung, nhưng ta hiểu lòng A huynh. Huynh thương nàng ta mồ côi không nơi nương tựa, cũng giống như từng đối đãi với ta vậy. Đó là lòng thiện lương của A huynh, ta sao có thể trách...”

Ôn Hành Tố dường như sững lại, “Không giống.”

Sao Phùng Vận có thể giống Tiêu Dung?

Hắn muốn giải thích, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy có người nhẹ giọng gọi một tiếng “Tướng quân” ngoài viện, không khí yên bình trong sân như nổi gió bất ngờ, áp lực trĩu nặng cả không gian.

Hai người đồng thời nhìn về phía đó, chỉ thấy Bùi Quyết đứng dưới mái hiên chạm đấu củng, lặng lẽ nhìn họ.

Ôn Hành Tố thu tay lại, cúi mình hành lễ.

“Tham kiến đại tướng quân.”

Thực ra hắn không cần hoảng hốt như vậy, huynh muội nắm tay thì có gì ghê gớm đâu?

Phùng Vận không để tâm, bởi vì nàng thật sự không chột dạ.

“Tướng quân sao lại đến đây?”

Ánh nắng trưa rọi lên bộ khải giáp sáng loáng của Bùi Quyết, khiến hắn càng thêm anh tuấn, nhưng gương mặt lại càng lạnh lùng.

“Đưa giải dược.”

Ba chữ nói ra bình thản, đơn giản mà trực tiếp.

Ôn Hành Tố không nghe ra điều gì, nhưng Phùng Vận thì suýt nữa nghẹn họng.

Ý nghĩa của “giải dược”, là bí mật chỉ hai người họ hiểu rõ.

“Khụ!” Phùng Vận khó khăn lắm mới che giấu được cảm xúc, không để Ôn Hành Tố nhận ra điều khác thường, rồi liếc hắn một cái đầy trách móc, cúi người tạ ơn, Ôn Hành Tố liền cáo từ rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-381.html.]

Hắn bước đi rất nhanh, tà áo tung bay nhã nhặn vô cùng.

Bùi Quyết nhìn bóng lưng hắn một cái.

Không như Phùng Vận đoán là sẽ vào phòng, hắn lạnh mặt lấy ra một chiếc bình sứ trắng, đưa vào tay nàng.

“Ta còn việc, đi trước.”

Trên bình sứ trắng có dán hai chữ “Ngọc Hộ”, nàng biết đó là gì.

Phùng Vận nhìn theo bóng hắn rảo bước rời đi, không ngoảnh lại, khẽ cười.

Chỉ như vậy mà đưa giải dược?

Cũng quá thiếu thành ý rồi đi?

Xem ra việc không còn giữ được thân đồng tử khiến Bùi đại tướng quân vẫn canh cánh trong lòng, tâm trạng cũng chẳng ổn định. Hoặc là, đêm hôm đó nàng thật sự đã “ức h.i.ế.p” người ta hơi quá?

~~~~~~~~~

Tác giả:

Ngày mai Tự Cẩm phải đi Tam Á tham gia hoạt động, ngày 29 sẽ quay về Thành Đô nhé!

Xã giao sợ hãi + hội chứng lo lắng mỗi khi ra khỏi nhà, trong lòng cứ rối như tơ vò, a a a, nếu có trễ lịch đăng truyện, xin mọi người đừng trách…

Phùng Vận: Không sao, mẫu thân cứ thoải mái mà chơi, chỉ cần đưa giải dược đến trước mặt ta là được.

Bùi Quyết: Có bản lĩnh thì tự đến lấy.

Thuần Vu Diễm: Ta có một ít đây, muốn không?

Ngao Thất: Ta tuổi trẻ khí thịnh, lại càng sung mãn.

Ôn Hành Tố: Dù gió Đông Nam hay Tây Bắc, ta vẫn đứng vững như bàn thạch.

~~~~~~~~~

210- Nguy cơ khi dựng xà nhà.

Xuân Chừng quán vốn là nơi ở cũ của Ôn Hành Tố, trước đây Bùi Quyết chưa từng ở đó, giờ cũng không. Nhưng kể từ khi từ Tịnh Châu trở về, hắn cũng không hề ép buộc Phùng Vận dọn đến chỗ ở của mình.

Cả hai đều bận rộn, không ai nhắc đến chuyện này.

Phùng Vận vừa về phòng liền sai Tiểu Mãn mài mực, theo đúng quy cách viết một phong công văn về công trình nghị quán, rồi gọi Cát Nghĩa vào.

“Trình lên cho tướng quân.”

Cát Nghĩa ngạc nhiên đến trố mắt.

Vừa nãy tướng quân chẳng phải mới đến sao?

Thao Dang

Vì sao nữ lang có việc lại không nói thẳng khi gặp mặt, mà phải dùng đến quy trình phức tạp như thế này?

Phùng Vận dường như đọc thấu tâm tư hắn, khẽ mỉm cười.

“Việc nào ra việc nấy. Công là công, tư là tư. Mau đi đi nhé?”

Cát Nghĩa cúi đầu hổ thẹn, “Dạ.”

Trong phòng lặng lẽ hẳn.

Phùng Vận nhẫn nại nhớ lại chuyện đêm đó, nhưng vẫn mơ hồ chẳng rõ.

Song nàng cũng tự tha thứ cho mình.

Dù gì trong lòng nàng, với ký ức của hai kiếp người, chuyện cùng Bùi Quyết sớm đã không còn là lần đầu. Ký ức đan xen bao lớp chuyện cũ, làm sao có thể thuần khiết như lần đầu tiên?

Nàng khẽ thở dài, dẫn Tiểu Mãn đi chuẩn bị bữa ăn.

Cát Nghĩa rất nhanh đã quay lại, vẻ mặt đầy hớn hở.

“Nữ lang, nữ lang… có tin tốt!”

Phùng Vận chỉ nhìn hắn, không nói, ra hiệu bảo hắn nói tiếp.

Cát Nghĩa cười rạng rỡ, nói: “Lúc nãy đi trình công văn, tiểu nhân thấy rất nhiều xe quân nhu đang chở hàng vào đại doanh, bọn họ bảo đó đều là áo ấm mùa đông. Như vậy thì quân Bắc Ung không còn thiếu thốn nữa, đại tướng quân cũng có thể yên tâm rồi.”

Loading...