Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-04-15 08:54:28
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ nhi được nuông chiều từ nhỏ, lúc ở nhà muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, vậy mà nay lại học được cách giấu nước mắt trước mặt phụ mẫu. Miệng thì nói không sao, nhưng trong lòng e là ấm ức lắm rồi?

“Ngoan nào, nói cho A mẫu biết, đã xảy ra chuyện gì? Có phải Tiêu Tam…”

Phùng Doanh khẽ lắc đầu, đưa khăn tay lên lau nước mắt.

“Không trách bệ hạ, cũng không trách đại tỷ, tất cả là do con…”

Ánh mắt Trần thị bỗng trở nên sắc lạnh:

“Liên quan gì đến cái đồ khốn ấy? Nó làm gì con?”

Phùng Doanh càng khóc càng dữ, nước mắt tuôn như suối, dần dần đến mức thở không ra hơi. Trần thị dỗ dành mãi, c.uối cùng nàng ta mới nấc nghẹn kể lại:

“Đại tỷ bắt cóc trưởng công chúa, không ngừng bức ép bệ hạ… Đêm qua mưa lớn, bệ hạ không màng sống c.h.ế.t vượt sông Trúc trong đêm, không biết tỷ ấy đã nói gì với ngài, mà sau khi ngài quay về thì bị cảm lạnh, giờ đang bệnh nằm liệt giường…”

Ánh mắt Trần thị bừng lửa giận:

“Giỏi lắm cái gọi là hiếu nữ! Dám bắt cóc trưởng công chúa đương triều, chẳng phải là muốn đẩy cả Phùng gia ta lên giàn lửa sao? Phùng Kính Đình, đây là đứa nữ nhi tốt ông nuôi dạy đấy à?”

Phùng Kính Đình cứng họng, không nói nên lời.

Một lúc lâu sau mới nghiêm mặt, hỏi Phùng Doanh:

“Bệ hạ bị bệnh rồi? Nặng lắm không?”

Phùng Doanh khẽ lắc đầu.

Thao Dang

Nàng ta thà c.h.ế.t cũng không thừa nhận việc Tiêu Trình bất chấp mưa gió vượt sông trong đêm là vì muốn gặp Phùng Vận. Nàng ta chỉ muốn tin rằng vì đại tỷ bắt cóc Tiêu Dung, nên Tiêu Trình mới bị ép buộc.

Nếu không thì một người như Tiêu Tam, thanh nhã như trăng thu, là niềm mộng mơ của biết bao thiếu nữ, sao lại chỉ nhìn mỗi Phùng Vận bằng ánh mắt khác biệt?

Nàng ta không chịu nổi sự khuất nhục và chênh lệch ấy.

Bị phụ thân truy hỏi, nàng ta kể lại mọi chuyện theo cách hiểu của mình, rồi nhẹ giọng nói thêm:

“Chuyện này, người bên cạnh bệ hạ đều bị bịt miệng, không ai dám truyền ra ngoài.”

Phùng Kính Đình trầm ngâm một lúc, nói:

“Phải viết thư báo cho đại bá con biết thì hơn.”

Phùng Doanh hoảng hốt:

“Phụ thân tuyệt đối không được, bệ hạ mà biết sẽ trách phạt con mất!”

“Không để bệ hạ biết đâu, chỉ là để đại bá con hiểu sơ tình hình.” Phùng Kính Đình nhìn nàng ta, ánh mắt sâu xa. “Những việc này, con không cần lo. Con chỉ cần hầu hạ bệ hạ cho tốt, sớm ngày sinh con nối dõi, đó mới là chuyện chính.”

Phùng Doanh cắn môi cúi đầu.

Nhìn như xấu hổ, nhưng thực ra là đang sợ.

Nếu để tộc trưởng, đại bá biết Tiêu Trình cho đến nay vẫn chưa từng chạm vào nàng ta… thì có phải sẽ sắp xếp một vị biểu tỷ hay biểu muội khác để thay thế nàng ta? Giống như chính nàng ta từng thay thế Phùng Vận lúc trước vậy…

Phùng Kính Đình không nhận ra, nhưng Trần thị thì rõ mười mươi.

Nữ nhi bà ta trông thì yếu đuối, nhưng thực chất lại rất kiêu hãnh.

Nếu Tiêu Trình thực sự làm điều gì có lỗi với nàng ta, thì nàng ta tuyệt đối không chịu nói ra.

“Xem ra chúng ta đã xem thường con hồ ly tinh đó rồi. Mưu trò quyến rũ nam nhân của ả, chiêu này nối tiếp chiêu kia. A Doanh của ta đơn thuần thế, sao mà địch lại được?”

Phùng Doanh mím môi ấm ức, hai má tái nhợt.

Trần thị nắm tay nàng ta, vỗ nhẹ mu bàn tay:

“Đừng sợ, có A mẫu ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách đòi lại công bằng cho con.”

Phùng Kính Đình quay mặt sang chỗ khác, há miệng định nói gì đó, nhưng c.uối cùng lại chẳng thể phản bác được gì, chỉ biết thở dài:

“Gia môn bất hạnh. Sinh ra thứ nữ nhi bất hiếu này…”

208- Lòng lang dạ sắt.

Một đoàn người Phùng gia tới dịch quán Tịnh Châu, lập tức có người đến tiếp đón.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-378.html.]

Tiêu Trình đang ở trong hành c.ung tạm được cải tạo từ phủ cũ của Thứ sử, cách dịch quán không xa. Phùng Kính Đình sau khi tắm rửa, thay triều phục chỉnh tề liền cùng Phùng Doanh đến ra mắt.

Phùng Doanh ngồi xe, Phùng Kính Đình cưỡi ngựa.

Trên đường đi, hai phụ nữ hầu như không trò chuyện gì. Đến khi đứng dưới bậc ngọc ngoài hành c.ung, Phùng Doanh bất ngờ dừng chân, nghiêng đầu nhìn nét mặt tiều tụy của phụ thân.

“Phụ thân vẫn còn rất lo cho đại tỷ, đúng không?”

Phùng Kính Đình không ngờ nàng ta đột nhiên hỏi thế, môi mấp máy, nhưng lại không nói nên lời…

Phùng Doanh khẽ siết tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn phụ thân.

“Hôm trước khi đại tỷ xuất thành, A mẫu từng dặn, nếu phụ thân chọn con ra ngoài cầu hòa, thì nhất định không được làm mất mặt Phùng gia…” Nàng ta cụp mắt xuống, nơi khóe môi hơi mím lại.

“Nữ nhi nên tự vẫn trước mặt quân địch để giữ trọn tiết tháo, chứ không thể hạ mình làm th.i.ế.p giặc, khiến gia tộc ô danh.”

Lời nàng ta lạnh lẽo, thấm vào tận tim Phùng Kính Đình như cơn gió buốt.

Hai phụ nữ lặng lẽ nhìn nhau, bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Danh vọng và thể diện của thế gia luôn được đặt lên hàng đầu, là gốc rễ để gia tộc truyền đời hưng thịnh.

Nếu như Phùng Vận chịu không nổi nhục mà tự vẫn trong quân doanh Bắc Ung, thì người c.h.ế.t rồi, ô nhục cũng theo đó mà chấm dứt, còn Bùi Quyết sẽ bị xem là kẻ ép c.h.ế.t nữ nhi người ta, thành kẻ đê tiện bất nhân…

“Nếu là con, con sẽ không để phụ thân phải chịu nhục như vậy.”

Chỉ một câu của Phùng Doanh đã khiến Phùng Kính Đình đứng chôn chân tại chỗ.

Đúng vậy, ông ta thấy nhục.

Dù chẳng ai nói trắng ra trước mặt, nhưng vẫn có không ít người biết rõ, năm ấy ông ta vì tự bảo toàn bản thân mà dâng nữ nhi cho giặc, mà đứa con ấy… lại không c.h.ế.t.

Ngược lại, còn sống tiếp trong nhục nhã, hầu hạ tướng địch...

Dù Trần thị có mắng chửi cay nghiệt đến đâu, thì với Phùng Kính Đình, việc Bùi Quyết chính thức cưới Phùng Vận ở Tịnh Châu cũng coi như là một cách vớt vát thể diện cho Phùng gia.

Ít nhất nàng không còn là tiểu th.i.ế.p không danh không phận.

Nàng không thấp hèn nữa, thì ông ta cũng không bị người đời xem thường.

Phùng Kính Đình khẽ thở dài:

“Đến nước này rồi, nói những lời đó làm chi. Đi thôi, vào gặp bệ hạ.”

Hai phụ nữ vừa đến cửa hành c.ung thì đã bị thị vệ chặn lại.

Hư Trì chắp tay:

“Bệ hạ nhiễm phong hàn, hai hôm nay không tiếp khách. Thỉnh phủ quân quay về.”

Phùng Kính Đình vội vã kéo tay áo, cúi mình thi lễ thật sâu, hướng về phía cửa lớn mà c.ung kính nói to:

“Thần Phùng Kính Đình, cầu chúc bệ hạ long thể an khang, phúc thọ vô cương.”

Lễ nghi chu toàn không thể chê vào đâu.

Phùng Doanh liếc nhìn phụ thân, liền nhấc váy:

“Ta vào thăm bệ hạ.”

Hư Trì có thể ngăn Phùng Kính Đình, nhưng không thể ngăn Phùng Doanh, nàng ta là chính thất được sắc phong của Tiêu Trình, là chủ mẫu của họ. Gã cúi đầu vâng dạ, lại áy náy chắp tay xin lỗi Phùng Kính Đình, sau đó mới đưa nàng ta vào trong.

Trong điện, Cát Tường đang hầu bên giường, theo lời thái y mà chườm khăn hạ nhiệt cho Tiêu Trình.

Phùng Doanh bước đến gần:

“Bệ hạ đã đỡ hơn chưa?”

Cát Tường hai mắt hoe đỏ, khẽ lắc đầu:

“Vừa rồi lại sốt lên.”

“...A Vận... A Vận…”

Tiêu Trình mồ hôi đầy trán, sắc mặt đỏ bừng, dường như nửa tỉnh nửa mê, hai mắt nhắm c.h.ặ.t, môi khẽ động, như đang lẩm bẩm gọi tên ai.

Loading...