Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 368:
Cập nhật lúc: 2025-04-10 10:18:12
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận và Bùi Quyết đều gì.
Hai ánh mắt giao giữa trung, như thể ngôn từ phong kín, đến mức ngay cả giữa như Thuần Vu Diễm cũng chịu nổi nữa.
Y hừ nhẹ một tiếng lạnh, quan tâm cảm nhận của Phùng Vận Bùi Quyết:
“Đây là nể mặt Thập Nhị đấy, mới cho ngươi mượn chỗ.”
Bùi Quyết dường như chẳng thấy gì, hiệu cho thị vệ cầm ô của Thuần Vu Diễm đưa đến, che đầu Phùng Vận, đó cúi bế nàng lên, đầu dặn dò Tả Trọng:
“Cẩn thận canh phòng.”
Tả Trọng đáp: “Dạ.”
Không ai dám trái lệnh của tướng quân, nhưng ngay cả hai cận nhất là Tả Trọng và Kỷ Hựu cũng hiểu vì tướng quân như .
Bảo là trời mưa tiện đường, nhưng rõ ràng họ mới đội mưa tới đây.
Thao Dang
Trừ khi… là vì phu nhân tiện…
Bùi Quyết cúi đầu sắc mặt Phùng Vận, lông mày nhíu c.h.ặ.t, bước chân càng lúc càng nhanh.
Thuần Vu Diễm thấy phản khách vi chủ, trực tiếp ôm xông trang viện của , tức đến mức mắng to:
“Bùi Vọng Chi, ngươi cứ nhằm mà tay hả?!”
---
Trận mưa đêm nay nặng nề đến mức kỳ lạ, chẳng dấu hiệu ngớt, nước mưa từ mái hiên tuôn xuống ào ạt, dường như còn lớn hơn lúc nãy.
Một đoàn về trang viện, Thuần Vu Diễm lập tức sai gia nhân đun nước nóng, dọn thức ăn, cũng cho tiếp đãi nhóm tùy tùng của Bùi Quyết khách sáo, đưa đến sảnh phụ an bài nghỉ ngơi.
Chỉ là y chẳng buồn đến bản Bùi Quyết.
Bùi Quyết cũng chẳng để tâm, mặt lạnh bế Phùng Vận nhà.
“Nàng ở ?”
Y phục của Phùng Vận ướt sũng, chỗ đầu ngón tay chạm dần trở nên nóng hổi, eo mềm tê dại, biểu cảm đầy vẻ quyến rũ.
“Viện bên. Hắt xì…”
Hiện tại thể nàng cực kỳ khó chịu, lúc lạnh lúc nóng, đến thở cũng phần nặng nề.
“Tướng quân cứ ăn , đừng lo cho . Gọi nha đưa về đồ, ngủ một giấc là .”
Bùi Quyết cụp mắt nàng, bế nàng dọc hành lang dài phủ mưa gió, thấy nàng run lẩy bẩy, bỗng lên tiếng:
“Đã thoát hiểm, vì về sớm? Nàng rõ họ đang khắp nơi tìm kiếm.”
Phùng Vận nghiêng mặt, đối diện ánh mắt nóng rực , đáp nhàn nhạt:
“Trong Tín Châu của Địch Kỵ Ty trộn , sợ bọn chúng giở trò cũ. Ta quý mạng.”
“Chỉ vì thôi ?” Bùi Quyết nàng chằm chằm, trong mắt ánh sáng trầm đục lấp ló, là nghi ngờ, là dò xét.
Phùng Vận khẽ mím môi.
Lưu Phong Viện phóng hỏa, còn mượn miệng Diệp Xung để báo cho Tả Trọng, lợi dụng chuyện dụ Bùi Quyết từ Phù Dương về Tín Châu… chuyện đó do chính nàng bày , dĩ nhiên là mang theo tư tâm.
Nàng ngờ Bùi Quyết về nhanh như , khiến cho kế hoạch lộ sơ hở, kịp đắc thủ lộ đuôi cáo.
Muốn gài bẫy khác, rốt c.uộc để lộ dã tâm và sự tàn nhẫn của bản .
Còn một biến nữa, chính là cái tên c.h.ế.t tiệt Thuần Vu Diễm gọi cả Tiêu Trình tới, còn để Bùi Quyết bắt gặp tận nơi.
“Nếu tướng quân nghi ngờ gì, xin cứ thẳng.”
Nàng chậm rãi vòng tay ôm lấy cổ , bộ dáng như chẳng bận tâm điều gì, ánh mắt cao ngạo, khẽ mỉm .
“Dù gì cũng chỉ là một quân cờ mặc các ngươi bài trí, sinh tử do khác định đoạt, dù là tự cứu cũng xem là sai.”
Ánh mắt nàng nóng rực ngẩng lên, thẳng gương mặt gần kề , bình tĩnh lạnh nhạt, tái nhợt trầm lắng, hiểu , khiến thêm giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-368.html.]
“Nếu tướng quân vui, thì thể đừng về. Ngài cũng thấy đấy, ngài, vẫn sống …”
Bùi Quyết hỏi: “Nếu về muộn một chút, nàng sẽ thế nào?”
Phùng Vận khẽ cong môi, nở nụ :
“Nếu tướng quân về muộn, sẽ bố trí kín kẽ hơn, để lộ sơ hở.”
Giấu nổi nữa, nàng cũng chẳng thèm giấu.
Sống một đời, nghịch thiên cải mệnh, thể thuận buồm xuôi gió? Dù gì cũng là đánh cược sinh tử, để Bùi Quyết nghĩ nàng là loại nữ nhân tâm địa độc ác, lòng rắn rết… cũng cả.
Vì Bùi Quyết xưa nay luôn đề phòng nàng, từng thật sự tin tưởng, thì nàng cần gì giả vờ lương thiện?
“Tại ?”
Phùng Vận gương mặt lạnh lùng , đáp thẳng:
“Gã từng trêu ghẹo , đó là một. Gã gương mặt giống hệt tướng quân, đó là hai.”
Sắc mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt lạnh như băng:
“Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đó từng sủng hạnh Thái hậu, liền thấy buồn nôn.”
“Hay cho một câu .”
Bùi Quyết siết c.h.ặ.t eo nàng, buộc nàng dán sát lồng n.g.ự.c , cúi đầu hôn nàng một cái.
“Vậy cũng uổng công gió táp mưa sa mà về.”
Nụ hôn triền miên dịu dàng, thở nóng rực, tựa như phu thê xa cách lâu ngày hội ngộ, chẳng chờ tìm chốn ân ái quấn quýt. Hắn bước nhanh.
Phùng Vận vốn thấy khó chịu, thể lúc nóng lúc lạnh, giờ đột nhiên nhiệt tình, liền khẽ co , trong lòng vùng vẫy như cá, Bùi Quyết suýt nữa rơi nàng, mặt sa sầm, vỗ mạnh m.ô.n.g mềm của nàng một cái.
“An phận một chút.”
Phùng Vận vốn còn sức, đánh như suýt nữa hét toáng lên.
“Ngài gì ? Đây là trong trang viện của Thế tử đó!”
Bùi Quyết đáp: “Chọc tức y chẳng càng ?”
203- Tìm đồ ăn, tìm đồ ăn.
Trang viện xây rộng, một đoạn dài qua hành lang gió mưa mới đến nơi.
Mưa đêm ẩm ướt, may mà Thuần Vu Diễm nhiều tiền, sống tinh tế, căn phòng Phùng Vận ở đốt lò ấm, lò đồng hun hương, màn mỏng mềm mại, xa hoa đến tột cùng.
Bùi Quyết liếc căn phòng, chau mày đặt nàng xuống bên giường, liền bắt đầu cởi y phục ướt của nàng.
Cả Phùng Vận mưa dầm thấm lạnh, nhưng thấy rét, ngược cảm thấy nóng bừng bừng, má đỏ như son. Song trong lúc giận dỗi, nàng thuận theo .
“Bùi Quyết!”
Nàng tức giận, khó chịu đến mức gọi thẳng cả họ tên.
Bùi Quyết một lời, động tác vô cùng thuần thục, nhanh lột sạch lớp vải ướt sũng tiểu nữ lang mềm mại trắng ngần, c.uốn nàng chăn, gói c.h.ặ.t.
“Ta gọi chuẩn nước.”
Mặt Phùng Vận nóng ran, tay chân để .
Hóa thứ thú tính thật sự… là chính nàng.
Bùi Quyết nàng co ro trong chăn, đôi mắt đỏ hoe, xoay mở cửa.
Mấy nha lập tức ùa .
Người khiêng nước thì khiêng nước, mang quần áo thì mang quần áo.
Thuần Vu Diễm cũng theo , khóe môi khẽ cong như như , phớt lờ sự hiện diện của Bùi Quyết, hướng về phía Phùng Vận ân cần mặt.