Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 358
Cập nhật lúc: 2025-04-07 09:39:30
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, giữa nàng và Tiêu Trình vẫn chưa xảy ra quá nhiều ân oán tình thù. Nếu nàng biểu lộ quá nhiều cảm xúc, e rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Huống hồ, bên cạnh còn có một Thuần Vu Diễm hoàn toàn không thể đoán được ý đồ.
Nàng gắng sức che giấu nỗi căm hận trong lòng, đôi mắt chỉ thoáng lộ ra chút bâng khuâng.
“Chuyện đã qua rồi, còn nhắc lại làm gì? Phùng Kính Đình nói đúng, tất cả đều là mệnh.”
Ngoài kia, mưa lớn không ngớt.
Những giọt mưa tựa chuỗi ngọc đứt đoạn, rơi lộp bộp bên khung cửa sổ.
“Ta mệnh đáng như vậy.”
Nàng khẽ đưa tay vén tóc, đôi mắt long lanh ánh nước, vẻ mong manh vô tình để lộ ra như thể siết c.h.ặ.t lấy yết hầu của Tiêu Trình.
Y cảm thấy cổ họng nghẹn lại, chỉ hận không thể lao tới ôm nàng vào lòng, ghì c.h.ặ.t không buông, kể hết nỗi nhớ thương vô bờ sau bao năm xa cách.
Nhưng...
Bọn họ dù có hôn ước, nhưng kỳ thực chưa từng thân thiết. Mỗi lần gặp mặt đều chỉ lướt qua vội vã. Trước đây, y luôn lạnh nhạt với A Vận, lạnh đến mức dường như vô tình vô nghĩa. Trước ngày đại hôn, y rời kinh trấn thủ lăng tẩm, càng làm nàng tổn thương.
Nếu lúc này y đột nhiên trở nên nồng nhiệt, e rằng A Vận, người hoàn toàn chẳng hay biết gì, sẽ chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Trình kiềm chế bản thân, giọng nói cố giữ bình tĩnh, dịu dàng mở lời:
“Khi ấy, nàng bị vây trong địch doanh, tộc trưởng Phùng thị từng bước bức ép. Vì đại cục, ta buộc phải ứng phó với ông ta...”
“Ứng phó?” Phùng Vận hơi nheo mắt, cười khẽ, bàn tay mềm mại vuốt nhẹ miệng chén trà, giọng nhạt nhẽo hỏi lại:
“Ứng phó bằng cách đưa ta ra tiền tuyến chịu c.h.ế.t? Ứng phó bằng cách cưới Phùng Doanh làm thê? Ta chưa từng oán trách ngươi không chịu cưới ta. Mưu lợi tránh hại vốn là lẽ thường tình. Điều ta oán là, ngươi lại nhẫn tâm đến vậy, muốn đẩy ta vào chỗ c.h.ế.t...”
“Ta không có...” Tiêu Trình định nói gì đó, nhưng ánh mắt lướt qua gương mặt Thuần Vu Diễm với nụ cười nửa miệng, rốt c.uộc nuốt lời trở lại.
“Chuyện quận An Độ, ta chỉ biết được sau này. Nếu sớm biết phụ thân nàng vô tình đến thế, ta nhất định sẽ không nhận lời...”
“Nếu biết, ngươi sẽ không cưới Phùng Doanh làm thê sao? Ngươi vẫn sẽ cưới.” Phùng Vận nhìn hắn, khẽ cười. “Bởi vì ngươi luôn biết rõ bản thân muốn gì, ngươi cần sự ủng hộ của Phùng gia và Trần gia, những thứ đó ta không thể cho ngươi.”
Nàng khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng.
“Tất nhiên, giờ đây những điều này đều không còn quan trọng. Ngươi cũng không cần phải tỏ ra si tình hối hận. Dù sao, ta và ngươi... vốn chẳng thân quen.”
Tiêu Trình nghẹn lời.
Năm mười bảy tuổi, A Vận và y không phải phu thê, không có tình cảm, đích thực là chẳng quen thuộc gì.
Y đã khắc ghi nàng trong lòng ngàn vạn lần, còn nàng lại xem y như kẻ thù...
Ánh mắt Tiêu Trình vốn lạnh lẽo, giờ phút này lại dường như vương chút hơi mưa, giọng nói cũng trầm xuống đôi phần.
“Trước đây là ta không làm tốt, nàng có oán khí cũng phải. Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta đừng truy xét ai đúng ai sai nữa. Hôm nay ta đến đây là muốn nghe một lời thật lòng từ nàng, có thể cùng ta trở về Đài Thành không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta nhất định có cách khiến Tấn quốc đồng ý hòa đàm.”
Phùng Vận nhìn y, khóe môi khẽ nhếch.
Cơn giận c.uộn trào trong lòng vì lời nói của y mà dần dần lắng xuống.
Tấn quốc đương nhiên sẽ đồng ý.
Lý Tang Nhược chỉ mong sao nàng đi cho nhanh.
Nếu đến lúc đó Tiêu Trình thật sự đề cập chuyện này, lại thêm sự phối hợp của sứ đoàn Tấn quốc, chỉ e tình thế sẽ càng rối ren.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-358.html.]
Phùng Vận bật cười, ngẩng đầu hỏi ngược lại:
Thao Dang
“Ta và Bùi tướng quân mới thành thân, vì sao phải trở về Đài thành?”
Lông mày Tiêu Trình khẽ nhíu lại.
Ánh đèn mờ ảo, nữ tử cười tươi, miệng nhắc đến Bùi Quyết, đôi mắt trong veo như nước thu, giọng điệu mềm mại chậm rãi, thậm chí còn thấp thoáng nét phong tình hiếm thấy.
Phùng Vận vốn đã xinh đẹp, dung mạo diễm lệ tựa hoa xuân. Điều đó, Tiêu Trình vẫn luôn biết rõ.
Nhưng trong những năm tháng bọn họ chung sống, phần lớn thời gian nàng đều không vui, rất ít khi nở nụ cười. Dù có cười thì cũng chỉ là đoan trang dè dặt, chưa từng để lộ dáng vẻ động lòng người như lúc này, tựa đóa hoa mềm mại bị mưa đêm thấm ướt, mang theo sắc xuân nồng đượm.
Tiêu Trình ánh mắt trầm sâu, chăm chú nhìn thê tử của mình.
“Hai nước tranh chấp, lẽ ra không nên để nữ tử bị c.uốn vào trận tiền. Bùi Quyết căn bản không hề quý trọng nàng. Thành thân vội vàng ở Tịnh Châu, hắn cũng chỉ muốn kích ta xuất binh mà thôi. A Vận, hà tất phải khổ sở như vậy?”
Bùi Quyết không trân trọng nàng, vậy Tiêu Trình thì sao?
Phùng Vận chỉ thấy nực cười.
Phải rồi.
Tiêu Trình lại một lần nữa cắt vào tim nàng.
Muốn nàng khắc ghi rằng, trên đời này chẳng có nam nhân nào thực lòng quý trọng nàng, để tâm đến nàng cả.
Nhưng như vậy thì đã sao chứ?
Nàng cũng sẽ không trân trọng bất kỳ ai nữa, chỉ biết lợi dụng mà thôi.
197- Vô sỉ biến thái.
“Lời của Tề quân, ta không hiểu. Tướng quân đối với ta rất tốt.”
Phùng Vận hơi nheo đôi mắt hạnh, ánh nhìn bớt đi phần sắc bén, thoạt trông có vẻ ngây ngô, dù sao nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Chỉ cần diễn một chút, ai có thể nhìn ra bên trong lớp vỏ bọc này lại ẩn giấu một lưỡi dao, một linh hồn phức tạp chứ?
Sắc mặt Tiêu Trình càng khó coi hơn.
Ngược lại, Thuần Vu Diễm lại tỏ ra rất hứng thú: “Tử Xương huynh, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hắn cười tươi, trong giọng nói còn mang theo ý trêu chọc, rồi quay đầu sai bảo Tang Giao:
“Còn không mau dâng trà mời Tề quân ngồi?”
Người ta đến lâu như vậy, đứng suốt nửa ngày nói chuyện, chủ nhân như hắn mãi đến lúc này mới nhớ ra phải tiếp đón khách sao?
Phùng Vận liếc nhìn hắn một cái.
Thuần Vu Diễm cũng đang nhìn nàng, trong mắt ánh lên tia sáng ranh mãnh, vừa bỡn cợt vừa đáng ghét. Phùng Vận mím môi, dành cho hắn một cái lườm đầy ý vị. Thuần Vu Diễm khẽ cười, chống tay lên trán, ánh mắt lóe sáng.
Hai người không nói lời nào, nhưng động tác lại nhiều vô kể.
Đợi đến khi Tiêu Trình sắc mặt âm trầm ngồi xuống, Phùng Vận mới như thể chợt nhớ đến y, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói:
“A phụ ta chưa từng dạy ta đạo lý gì cao xa, chỉ có một điều ta nhớ rất rõ, ông ta nói, đời người vốn đã có số mệnh.”
Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tiêu Trình. Ánh lửa trong lò soi lên khuôn mặt nàng, trắng trẻo mịn màng lại hơi ửng đỏ, tựa như được phủ lên một lớp men sứ, rạng rỡ đến mức khiến người ta động lòng mà cũng đau lòng.
“Mà Tề quân đã cưới muội muội ta, về sau chính là muội phu của ta. Hai nước hòa nghị rồi, không còn đánh nhau nữa, rảnh rỗi còn có thể đi lại thăm thân, ngươi nói có đúng không?”
Tiêu Trình nhíu mày.
“Nàng là thê tử của ta, ngay từ khi còn trong bụng mẹ đã được chỉ hôn. Chúng ta ở bên nhau, cũng là tâm nguyện của hai vị mẫu thân…”