Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-04-07 09:39:18
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chuyện đã đến nước này, hắn cũng không cần giấu diếm nữa, bước ra ngoài, trầm giọng nói:
"Quân Bắc Ung kiểm tra đột xuất, chủ nhân ra đây nói chuyện."
Vài tên Địch Kỵ nghe tiếng liền vây lại, đuốc giơ cao, tiếng người ồn ào, khí thế hùng hổ, hoàn toàn không vì hắn tự báo danh mà có chút do dự nào.
Tả Trọng lặng lẽ siết c.h.ặ.t chuôi đao bên hông, lắng nghe tiếng gió lạnh quất qua rặng cây, lá cành rung lên xào xạc, sống lưng chợt đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Ban đầu, hắn không định kinh động đến nhiều người như vậy.
Nhưng sự đời vốn không như ý muốn.
Bọn Địch Kỵ dường như sợ chuyện xấu bị phanh phui, vừa xông lên đã rút đao, giận dữ quát tháo.
"To gan! Dám giả danh quân Bắc Ung, huynh đệ, lên!"
Thao Dang
Hai bên đều không công nhận thân phận đối phương, đều xem đối phương là kẻ cướp, ánh mắt lóe lên sát khí giống hệt nhau, không nói thêm nửa lời, lập tức động thủ.
Keng! Keng! Choang! Choang!
Tiếng vũ khí va chạm, tiếng hò hét loạn lạc, như một nồi nước sôi trào sùng sục…
Chính lúc này, ánh lửa bùng lên từ gian phòng của Tống Thọ An.
Một cụm lửa bùng sáng soi rọi bầu trời đêm tối mịt, mang theo một sức mạnh không gì sánh được, chỉ trong chớp mắt đã nuốt trọn mái nhà, khói đen theo cửa sổ tràn ra, lửa bốc cao l.i.ế.m lên rèm trướng, tốc độ lan nhanh đến mức không ai kịp trở tay.
"Cháy rồi!"
"Mau dập lửa!"
Tiếng thét chói tai vang lên.
Dù là vệ binh đột nhập vào Lưu Phong Viện trong đêm hay Địch Kỵ phát hiện vệ binh xâm phạm, lúc này cũng đều đồng loạt nhìn nhau, tạm dừng giao chiến, rồi cùng lao về phía cửa phòng để cứu người, cứu hỏa.
Gió đêm mạnh mẽ, khói đen c.uồn c.uộn, ngọn lửa bịt kín cửa sổ, tốc độ cháy lan cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã chiếu rọi nửa vòm trời, khiến bách tính xung quanh Lưu Phong Viện cũng bừng tỉnh, vội vàng xách thùng nước lao ra khỏi nhà.
Đây không giống một vụ hỏa hoạn thông thường.
Mà giống như có kẻ cố ý phóng hỏa.
Tống Thọ An và Tiểu Đào Hồng bị kéo từ trong phòng ra, trên người chỉ còn vỏn vẹn một tấm chăn che thân.
Tả Trọng hất mạnh nữ nhân chật vật kia xuống đất, thở phào một hơi.
Không phải Phùng Vận.
May mắn không phải Phùng Vận…
"Mặt ta… mặt của ta…"
"Có thích khách… phóng hỏa… g.i.ế.t người…"
"Cứu ta… mau truyền đại phu… cứu ta…"
Dưới ánh lửa đỏ rực, Tống Thọ An rên rỉ đau đớn, cơ thể co rúm lại, đôi mắt mở lớn sau một thoáng sững sờ, hai tay yếu ớt giơ lên như muốn ôm lấy gương mặt mình, nhưng lại không dám chạm vào vì đau đớn, toàn thân giãy giụa như một con thú bị mắc bẫy sắp c.h.ế.t. Đến khi tấm chăn buông xuống, để lộ cơ thể không mảnh vải che thân.
Bên cạnh, Tiểu Đào Hồng nức nở, cơ thể run lên từng cơn.
Tả Trọng xông vào nhanh, nàng ta không bị thương, nhưng chưa kịp mặc quần áo, chỉ kịp vội vàng quấn một chiếc áo ngoài, lúc này đang co ro dưới đất, vừa lạnh vừa sợ, nước mắt lã chã.
Cảnh tượng vô cùng thảm hại.
Tả Trọng nhìn mà vừa muốn bật cười, lại vừa lo lắng.
Ngọn lửa này bùng lên rất đúng lúc.
Vừa vặn xé toạc tấm màn che của Tống Thọ An, dù sau này Địch Kỵ Ty có muốn truy cứu, kẻ mất hết thể diện cũng chỉ có bọn chúng.
Nhưng Phùng Vận không ở Lưu Phong Viện…
Vậy nàng đang ở đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-352.html.]
---
Phù Dương nằm ở phía tây bắc quận Vạn Ninh, Bùi Quyết dẫn theo bốn thị vệ, ngày đêm gấp rút lên đường. Khi đến thành Phù Dương thì trời đã về khuya.
Gió đêm thổi mạnh, cờ hiệu của quân Hổ Bôn trên cổng thành phần phật tung bay.
Trời trở lạnh, trên lũy thành không thấy bóng dáng binh sĩ gác đêm, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy một màn đêm đen đặc, u ám dưới cơn gió rét.
"Mở cổng!"
Kỷ Hựu cưỡi ngựa lao lên trước, mạnh tay đập vào cổng thành khiến lính gác đêm giật mình tỉnh giấc. Gã càu nhàu khoác áo bước ra, vừa thở ra hơi lạnh vừa nhìn xuống từ tường thành.
"Đứa nào không muốn sống dám náo loạn giữa đêm khuya…"
Kỷ Hựu lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên:
"Đại tướng quân giá lâm, mau mở cổng thành!"
Đại tướng quân?
Lính gác trợn tròn mắt, nhìn về đám kỵ binh trong màn đêm, cả người run lên.
Gã vội vàng sai người mở cổng, đồng thời nhanh chóng phái người đi báo cho tướng lĩnh quân Hổ Bôn, Sử Quỳ.
"Nhanh lên, đại tướng quân bất ngờ tới Phù Dương, bảo Sử tướng quân mau ra nghênh đón!"
Tính khí của Bùi Quyết, dù không phải ai trong quân đội Tấn cũng rõ, nhưng Sử Quỳ thì biết quá rõ. Ba năm trước, có lần y uống say trong doanh trại, đánh bạc với vài binh sĩ, gây ra ẩu đả khiến một người bị thương. Kết quả bị Bùi Quyết phạt đánh hai mươi trượng, suýt nữa mất mạng.
Giờ phút này, Sử Quỳ đang c.uộn mình trong chăn mơ đẹp, đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nghe nói Bùi Quyết đã tới, y giật mình bật dậy, gáy sau lạnh toát.
---
Bùi Quyết đang ngồi đợi trong chính đường.
Giữa đêm khuya, ánh mắt hắn vẫn sáng tỏ, dáng ngồi ngay thẳng, phong trần mệt mỏi càng khiến gương mặt anh tuấn thêm phần sắc bén. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, tựa như thiên sinh đã chứa sẵn kiếm khí. Sử Quỳ vừa nhìn thấy hắn liền bất giác căng thẳng.
"Đại tướng quân đích thân tới Phù Dương, mạt tướng đến chậm, mong ngài thứ tội!"
Y tiến lên chắp tay hành lễ, trong lòng đánh trống liên hồi.
Đại tướng quân tới sớm thế này, rõ ràng không phải vì nghênh giá, lại càng không phải đến tìm y uống rượu.
Rắc rối to rồi.
Trong lòng Sử Quỳ xoay chuyển hàng vạn suy nghĩ, nhưng Bùi Quyết vẫn không mở miệng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm y.
"Đại tướng quân, mời dùng trà."
Sử Quỳ đích thân dâng trà, khom lưng, c.ung kính hết mức.
Bùi Quyết vẫn bất động, ánh mắt vẫn dừng trên người y, yên lặng nhìn cho đến khi y dần dần lộ vẻ lúng túng, hoảng loạn.
"Đại tướng quân, ngài tha cho mạt tướng đi mà."
Sử Quỳ cười méo xệch, không giả vờ ngu ngơ nữa.
"Đại tướng quân lâm trận ở Tịnh Châu, mạt tướng vì thiếu lương thảo mà chậm trễ không ít ngày. Đợi khi mạt tướng dẫn binh đến An Độ, vòng vây Tịnh Châu đã được phá giải... Mạt tướng không phải không đến, chỉ là đến muộn mà thôi!"
Nói xong, y lại cúi người thật sâu, thành khẩn đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Bùi Quyết nhìn hắn: "Sử Quỳ, ngươi biết vì sao ta đến đây."
Sử Quỳ ngẩng đầu, ngạc nhiên nói:
"Đại tướng quân là tới đón Thái hậu? Không đúng, Thái hậu vẫn chưa rời Trung Kinh, còn lâu mới tới Phù Dương..."
Bùi Quyết đã cạn kiên nhẫn.
Hắn lạnh lùng nhìn Sử Quỳ, không chút biểu cảm, đặt công văn vốn định để Tần Đại Kim mang đến lên bàn.
"Sử tướng quân xem đi."