Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 349

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:46
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Loạn lạc binh đao, lương thực quý giá vô cùng."

"Đợi khi hai nước ngừng chiến, ngày tháng sẽ lên thôi." Phùng Vận mấy câu khách sáo, bảo đám thuộc hạ giúp dỡ lương thực xuống. Trong ánh mắt ơn cảm kích của , nàng trở về phủ.

Việc là cho nhận . Theo nàng, đó là để đảm bảo tiến độ công trình, nhưng với dân chúng bình thường, lương thực chẳng khác gì linh đan diệu dược cứu mạng. Người cho lương thực, chính là .

Hôm nay chậm trễ một chút, khi về đến Tín Châu thì trời tối.

Màn đêm buông xuống, thành Tín Châu trở nên tĩnh lặng.

Phùng Vận trong lòng bồn chồn, trở về Xuân Chừng Quán ngay, liền dặn xa phu xe ngựa là Cát Quảng:

"Chúng dạo quanh trong thành một lát."

Cát Quảng lệnh, theo chỉ dẫn của Phùng Vận, về phía phố ven sông.

Con phố ban ngày nhộn nhịp, nhưng về đêm yên ắng vô cùng.

Đèn lồng thắp lên, Phùng Vận bỗng nhớ tới hai mẫu nữ bán hoa nhung hôm , nghĩ tới mấy nữ lang đùa ...

Đột nhiên, Cát Quảng ở bên ngoài cất tiếng gọi:

"Nữ lang, chính là Họa Đường Thu Nguyệt."

Họa Đường Thu Nguyệt chính là nơi công công Thường từ Trung Kinh tới truyền chỉ trượt chân ngã xuống nước.

Phùng Vận bảo Cát Quảng chậm , vén rèm lên về phía tòa hoa lâu nổi tiếng nhất Tín Châu .

Phố ven sông vốn là nơi phồn hoa trăng gió, nhưng do chiến loạn, phần lớn nơi đây đóng cửa. Chỉ còn ánh đèn sáng rực của Họa Đường Thu Nguyệt, trong màn đêm trở nên xa hoa lạ thường.

Loạn thế vẫn sống trong nhung lụa xa hoa.

Chiếc xe ngựa chậm rãi lăn bánh.

Bỗng nhiên, một bóng cưỡi ngựa lọt tầm mắt Phùng Vận.

Nàng giật , "Chậm ."

Cát Quảng liếc đầu thấp giọng báo:

"Nữ lang, hình như đó là Tống... Tống Ty chủ."

Cát Quảng từng tới Trung Kinh, từng may mắn thấy phong thái hiển hách của Đại Nội Địch Kỵ Ty Ty chủ khi xuất hành. Nay bất ngờ gặp ở Tín Châu, khỏi chút hoảng sợ.

Phùng Vận cũng .

Nàng sớm trong thư của Lạc Nguyệt kể rằng Tống Thọ An trông vài phần giống Bùi Quyết. Khi ngoài cảm giác buồn nôn, nàng cũng chẳng nghĩ gì thêm.

giờ tận mắt thấy, nàng khỏi giật .

Người trông quá giống Bùi Quyết.

Kiếp , vì phận hạn chế, nàng nhiều cơ hội ngoài, nên ở Trung Kinh cũng từng gặp tên Tống Thọ An . Giờ bỗng dưng thấy gương mặt , phản ứng đầu tiên của nàng là nổi da gà, gai ốc khắp đều dựng lên.

Nếu Lý Tang Nhược thực sự ôm nam nhân mà ngủ...

Nàng tin rằng khi Bùi Quyết chuyện mà vẫn thể chịu .

Cát Quảng kéo rèm xe , khẽ :

"Tiểu nhân đầu tới Trung Kinh, từ xa trông thấy cũng sợ kh.i.ế.p vía, nhưng chỉ là lúc đầu thôi. Nhìn thêm vài , thấy khác xa tướng quân lắm… khí độ, dáng vẻ đều kém xa ngài ."

Phùng Vận nhẹ nhàng đáp:

" ."

Bỉ ổi như thế, gian trá xảo quyệt, thể sánh với Bùi Quyết ?

Lý Tang Nhược đúng là gan to bằng trời, dám giữ một kẻ giả mạo bên cạnh mà sợ thiên hạ chê , chẳng khác nào công khai thừa nhận nàng thèm Bùi Quyết ?

"Ta chịu nổi khuôn mặt đó." Phùng Vận đột nhiên lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-349.html.]

"Chịu nổi thì ạ?" Cát Quảng nhất thời kịp phản ứng.

Chỉ Phùng Vận nhạt:

"Nghĩ đến đời một gương mặt giống như , còn xuất hiện giường của Lý Tang Nhược, liền thấy buồn nôn."

Gió sông lùa tai, Cát Quảng rõ lời của nữ lang.

192- Gần như tuyệt vọng.

Phùng Vận áp hai tay lên lò sưởi nhỏ, xoa sưởi ấm. Đôi mắt nàng như chiếc đinh sắc bén, xuyên qua tấm rèm quan sát bóng từ xa đang chậm rãi tiến gần.

Tống Thọ An cùng đoàn từ Họa Đường Thu Nguyệt , đón gió sông mà tiến về phía , bước chân chậm rãi.

Vừa uống mấy chén rượu, gã cảm thấy lâng lâng, trong lòng bừng bừng lửa nóng, dáng vẻ như thỏa mãn.

Tên hầu theo nịnh nọt :

"Ty chủ thấy cô nương Tiểu Đào Hồng thế nào?"

Tống Thọ An lơ đễnh đáp:

"Không tệ."

Rời khỏi Trung Kinh, còn hầu mí mắt của mụ nữ nhân ghê gớm , Tống Thọ An cả thư thái, cái gì cũng thấy mắt. Dáng vẻ gã vốn ưa , cưỡi lưng ngựa cao to Họa Đường Thu Nguyệt, đương nhiên dễ dàng thu hút ánh mắt của ít mỹ nhân vây quanh. Cảm giác đó thật tuyệt.

Tiểu Đào Hồng chính là nhất trong họ.

Thế nhưng Tống Thọ An tâm mà chẳng dám hành động.

Người đông tai mắt nhiều, chẳng Lý Tang Nhược cài bao nhiêu gián điệp khắp nơi, gã nào dám bừa?

Thế nên mượn cớ điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thường công công, gã chỉ một lát uống ít rượu, ngay cả ngón tay của cô nương cũng dám chạm .

Gió thổi qua, gã luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó, thỏa mãn.

Người hầu hiểu ý, gian manh:

"Ti chức đưa về hầu hạ ngài nhé?"

Tống Thọ An liếc một cái:

"Không bậy."

"Ti chức hiểu chuyện mà, đảm bảo thần quỷ ..."

Thấy Tống Thọ An phản đối, y tiếp tục nịnh nọt:

"Ngài là bậc tôn quý, ý Tiểu Đào Hồng, đó là phúc phần của nàng . Sau chỉ cần cho ít tiền, nàng nào dám mở miệng lung tung chứ? Nếu ngài yên tâm, ti chức cũng cách khiến nàng ngậm miệng , chuyện tuyệt đối lọt tới tai Thái hậu ."

Mấy tên theo hầu bên cạnh Tống Thọ An đều là gã mang từ quê lên, chính là tâm phúc của gã. Một khi gã sụp đổ, bọn họ chẳng còn chút địa vị gì mặt Lý Tang Nhược, chắc chắn sẽ bán gã.

Thao Dang

Đạo lý thì là thế, nhưng nhắc đến "Thái hậu", Tống Thọ An khỏi thấy tim đập mạnh.

"Im miệng, đừng bậy."

Người hầu vội vàng , chuyển chủ đề:

"Lần điện hạ đúng là chuyện bé xé to."

Sớm phái bọn họ đến Tín Châu thu xếp, mà nơi chẳng qua chỉ là một vùng đất nhỏ, gì đáng để sắp xếp cơ chứ?

Tống Thọ An mải mê ăn chơi, cảm giác như c.h.i.m sổ lồng, rời xa c.ung cấm, quyền lực trong tay mới là quyền lực thực sự.

Nghe hầu tâng bốc, gã chút lâng lâng.

"Nói cho cùng cũng chỉ là nữ nhân thôi, thể bao nhiêu kiến thức chứ?"

Người hầu thấy gã tức giận thì càng đà tiếp:

"Cho dù lợi hại đến , chẳng cũng chỉ đành quỳ rạp ngài thôi ? Chỉ cần ngài chút thủ đoạn, ngài bảo gì, nàng nấy ?"

Lý Tang Nhược đúng là lớn gan, tìm một kẻ giả mạo ở bên mà chẳng sợ chê, chẳng khác nào công khai thừa nhận nàng đang mơ tưởng Bùi Quyết.

Loading...