Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 348

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:44
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

191- Đều ăn no.

Trong hai ngày tiếp theo, Phùng Vận đều giữa trấn Minh Tuyền và Tín Châu.

Nhờ những thợ thủ công lành nghề nên việc xây dựng nghị quán tiến triển nhanh.

Từng chuyến thuyền chở gạch xanh, gỗ và đá lượt cập bến bến đò, vật liệu phân loại rõ ràng, thợ thủ công ai nấy đều đúng việc của . Đến sáng ngày thứ ba, nền móng thành, gỗ và gạch ngói cũng lượt vận chuyển tới. Vì các binh sĩ và thợ thuyền qua nên trấn Minh Tuyền trở nên vô cùng náo nhiệt.

Thao Dang

Phùng Vận xe ngựa đến nghị quán thì gặp Tòng Văn Điền từ phố trấn Minh Tuyền vội vã bước tới, vẻ mặt nghiêm trọng với nàng:

“Nữ lang, xảy chuyện .”

Trong lòng Phùng Vận khẽ nảy lên: “Chuyện gì ?”

Tòng Văn Điền đáp: “Có một hộ gia đình trong trấn Minh Tuyền tối qua gặp bọn đạo tặc xông nhà, cả nhà hơn ba mươi mạng đều sát hại. Sau khi rời , bọn chúng còn châm lửa đốt luôn căn nhà.”

Hai ngày nay, ông đều ở trấn Minh Tuyền để giám sát tiến độ xây dựng nghị quán. Đêm qua thấy tiếng huyên náo, ông tận mắt chứng kiến ngọn lửa bốc cao ngút trời, chỉ chốc lát nuốt chửng cả ngôi nhà.

“Quá đáng sợ, lúc đó chỉ nghĩ, nghị quán chất đầy gỗ thế , nếu bọn đạo tặc mò tới thì chẳng dám tưởng tượng hậu quả…”

Phùng Vận khẽ nhíu mày.

“Văn Điền thúc, đừng lo, nghị quán nhiều binh sĩ trấn giữ như , sẽ xảy chuyện gì .”

Tòng Văn Điền chỉ là một thợ thủ công, hiểu rõ sự đấu đá giữa hai nước sẽ dẫn đến điều gì, ông chỉ lo lắng về công việc và tiến độ thi công.

Phùng Vận cũng tiện nhiều với ông, chỉ đành trấn an vài câu kiểm tra tiến độ xây dựng nghị quán, đó xe ngựa tới vòng quanh ngôi nhà gặp nạn .

Những bức tường đen sì vì cháy, gạch đá ngổn ngang đổ vỡ, khắp nơi đều là dấu vết của sự tàn phá, cảnh tượng thê thảm ảm đạm. Binh lính qua , đang khiêng t.h.i. .t.h.ể ngoài.

Từng t.h.i. .t.h.ể cháy đen đến mức thể nhận dạng, xếp thành hàng dài trong sân, thu hút ít vây xem.

Phùng Vận bước tới mà chỉ đưa mắt qua đám đông, ánh mắt rơi xuống một t.h.i. .t.h.ể chiếc mặt dây chuyền đeo bên hông.

Hôm mới tới trấn Minh Tuyền, trong quán ăn trấn, nàng thấy mặt dây chuyền bằng sắt đen , chính là thứ đeo bên hông của gã nam nhân mặt tròn.

Bùi Quyết việc vẫn khiến yên tâm như thế.

Một nhóm xử lý sạch sẽ, c.h.ế.t đến gọn gàng.

Phùng Vận trong xe ngựa một lát, hiệu cho Khải Đại lang gần.

“Có thể bắt đầu mua đất .”

Khải Đại lang vui vẻ đáp một tiếng.

Đứa trẻ khá lanh lợi, Phùng Vận tự mặt nên giao cho y là thích hợp nhất. để đảm bảo an , nàng vẫn sai Cát Nghĩa theo.

Để tránh gây nghi ngờ, nàng còn bày thêm một chút kế che mắt.

Khải Đại lang giả công tử con nhà giàu lười nhác, hiểu chuyện đời nhưng luôn miệng nên đại sự; còn Cát Nghĩa thì đóng vai gia đinh, qua liền là kẻ chuyên phá của.

Phùng Vận hài lòng.

Đợi bọn họ , nàng ngước trời, quyết định phố trấn Minh Tuyền một chuyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-348.html.]

Đêm qua mưa xong, mặt trời ló dạng nhưng đường vẫn còn bùn lầy nhão nhoét. Đường sá dành cho cho súc vật kéo xe, mặt đường đầy những vết lõm do xe bánh gỗ lăn qua, bùn đất văng tứ tung.

Người đường nhiều, gương mặt ai nấy đều hiện lên vẻ mơ màng, uể oải, thứ cảm xúc chung của bách tính trong thời loạn thế. Họ cúi gằm mặt, thoáng ngước thấy quan sát thì vội vã bước nhanh rời .

Phùng Vận tới cửa hàng lương thực.

Đây là cửa hàng lương thực duy nhất còn mở cửa ở trấn Minh Tuyền.

Không gạo trắng, chỉ gạo lứt và gạo tẻ, mà giá thì đắt đến mức khó tin.

Chưởng quầy :

"Năm nay mùa màng , lương thực thu đủ. Đừng là cửa hàng của , ngay cả An Độ, Vạn Ninh cũng chẳng khá hơn là bao. Nữ lang mua thì mau mau mà mua , sắp Tết , tích trữ chút lương thực còn dễ qua đông."

Thấy Phùng Vận còn chần chừ, ông thêm:

"Nghe quân Bắc Ung sắp bắt đầu thu lương , đến lúc đó mua lương thực, cũng chắc mà ."

Chưởng quầy thở dài.

"Hoà đàm, hoà đàm... Ai đàm thành . Nếu mà đánh thêm hai năm nữa, e là đều c.h.ế.t đói cả thôi..."

Lương thực là gốc rễ của ba quân, lương thì nuôi binh lính?

Một chưởng quầy bình thường ở trấn Minh Tuyền còn hiểu rõ đạo lý , chẳng lẽ những kẻ cầm quyền nơi triều đình hiểu ? Quân Bắc Ung thiếu lương thảo nên mới thu lương. Mà thu lương thì sẽ đắc tội với dân chúng, mắng tất nhiên là Bùi Quyết.

Có thể , hiện tại quân Bắc Ung đang vô cùng khốn khó. Lý Tang Nhược cố ý xuống chỉ dụ, bắt Bùi Quyết xa xôi đến Phù Dương tiếp giá, chẳng mượn cơ hội để nắn gân ? Để điều mà quy phục triều đình, để giống như gã diện thủ của Lý Tang Nhược – Tống Thọ An, quỳ l.i.ế.m mới cơm ăn?

Nghĩ đến Bùi Quyết, lòng Phùng Vận ngổn ngang trăm mối.

Nàng vất vả lắm mới khiến hai bên ly gián, cho Bùi Quyết và triều đình Tấn sinh cách. Nếu để mặc và Lý Tang Nhược ở Phù Dương nối quan hệ, củi khô gặp lửa lớn, thì bao công sức chẳng đều uổng phí ...

Phùng Vận trầm ngâm, ánh mắt thoáng lạnh nhưng ngoài mặt để lộ cảm xúc gì.

"Đắt quá, bớt chút ."

Chưởng quầy y phục nàng giản dị nhưng sạch sẽ, bên cạnh còn nha và hộ vệ mang đao, nhất thời đoán phận. Nghe nàng mua nhiều, ông bèn bớt ba văn mỗi cân sai tiểu nhị khiêng mấy trăm cân gạo tẻ và gạo lứt lên xe của nàng.

Số gạo , Phùng Vận định mang đến nghị quán.

Không thể chỉ để việc mà cho họ ăn cơm.

Khi gấp rút sửa nhà dựng phòng, điều thể thiếu nhất chính là cơm ăn áo mặc cho đám thợ thuyền. Dạo gần đây nàng để ý thấy, cháo từ phòng bếp múc loãng đến mức thể soi gương .

Người lao động mà ăn đủ no thì lấy sức mà việc?

... gạo lứt đúng là thô thật...

Phùng Vận đưa tay chạm thử, mới sờ thấy ê cả răng.

Xe ngựa do Cát Quảng đánh kéo thẳng đến phòng bếp của nghị quán.

"Phu nhân , cứ ăn no bụng, ai cũng ăn no cả."

Trong gian lều lớn dựng tạm, ba vị đầu bếp đều là thê nhi của các thợ thuyền. Thấy Phùng Vận mang đến nhiều lương thực như , họ vui mừng vây quanh, mắt rơm rớm đỏ hoe.

"Phu nhân thật là bụng mà."

Loading...