Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:15:38
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói đến đây, hắn khẽ cười.
"Những ký ức đầu tiên của ta về cữu cữu chính là khi ngài ấy cầm đao đến nhà, định c.h.é.m phụ thân ta."
Phùng Vận nghe vậy thì sửng sốt, bật cười: "Còn có chuyện này sao?"
Ngao Thất gật đầu, nhấp một ngụm trà: "Đó là khoảng thời gian ta không vui nhất trong ký ức của mình. Phụ thân muốn nạp th.i.ế.p, trong nhà thường xuyên cãi vã. Mẫu thân nửa đêm khóc thầm, ôm ta mà lặng lẽ rơi nước mắt..."
Phùng Vận hỏi: "Ngươi nghĩ sao?"
Ngao Thất đáp: "Ta hận phụ thân, hận ông ấy làm mẫu thân buồn. Khi đó ta đã thầm nghĩ, sau này lớn lên ta nhất định sẽ không nạp th.i.ế.p..."
Thao Dang
Nói đến đây, hắn phức tạp nhìn Phùng Vận một cái.
"Đã có một khoảng thời gian rất dài, ta không muốn nói chuyện với phụ thân. Sau này, khi th.i.ế.p thất tiến phủ, cữu cữu biết tin liền từ doanh trại trở về, cầm đao xông vào phủ, dọa phụ thân ta sợ đến mức phải ba lần thề thốt, hứa sẽ không để th.i.ế.p thất chiếm đoạt sủng ái, càng không vì th.i.ế.p mà bỏ bê thê tử. c.uối cùng còn phải viết giấy cam kết ngay tại chỗ. Vẫn là mẫu thân ta ra mặt mới khuyên nhủ được cữu cữu..."
Ngao Thất thở dài: "Từ khi đó, ta bắt đầu ngưỡng mộ cữu cữu."
Hắn nhớ lại dáng vẻ nghiêm nghị, oai phong của người phụ thân luôn giữ vẻ cứng rắn ấy, khi đối diện với cữu cữu lại không dám thở mạnh, mặt mày tái mét, cúi đầu khép nép, mồ hôi chảy dài... Trong mắt hắn, cữu cữu chính là hình mẫu anh hùng hào kiệt.
"Cũng từ lúc ấy, ta quyết tâm học võ, trở thành người như cữu cữu, kẻ đội trời đạp đất."
Phùng Vận mỉm cười.
Khi ấy, Bùi Quyết cũng chỉ là một thiếu niên.
Nàng nhìn Ngao Thất, trong đầu vẽ nên hình ảnh thiếu niên Bùi Quyết, ánh mắt dần trở nên m.ô.n.g lung.
"Hắn vốn định cưới Lý Tang Nhược, đúng không?"
Ngao Thất khẽ nhíu mày, không rõ là căng thẳng hay bối rối, vô thức vươn tay vuốt ve Ngao Tử để xoa dịu.
"Khi đó ta mới mười tuổi, biết chẳng được bao nhiêu. Chỉ nhớ mẫu thân từng oán trách rằng nhà họ Lý không biết điều, một nữ hai gả, hôn sự đã bàn bạc xong mà lại phản bội, tham phú phụ bần..."
Phùng Vận hỏi: "Vậy cữu cữu ngươi nói gì?"
Ngao Thất do dự một lát.
"Cữu cữu không bày tỏ gì cả."
Phùng Vận: "Hắn không thất vọng sao?"
Ngao Thất lắc đầu: "Ta không biết."
Từ ánh mắt Phùng Vận, hắn mơ hồ đoán được điều gì đó. Thiếu niên vụng về giải thích: "Chẳng qua là một c.uộc liên hôn thôi, sao có thể nói là thất vọng? Khi ấy cữu cữu với nàng ta e rằng chưa gặp được mấy lần, dáng vẻ ra sao cũng chưa chắc đã nhớ rõ."
Giống như hắn vậy.
Hắn không thích Thôi Tứ nương, nhưng nếu không có nữ lang nào khiến hắn rung động, thì đến tuổi thành gia lập thất, hắn cũng sẽ thuận theo sắp đặt của gia đình, cưới vợ sinh con, lo chuyện gia đình như bao người khác.
Ngao Thất nghĩ, có lẽ cữu cữu cũng vậy, chưa chắc đã thật sự muốn cưới Lý Tang Nhược. Nhưng điều mà hắn dám chắc là trong tình cảnh hiểm nguy ở Tịnh Châu ngày ấy, khi cữu cữu công khai muốn cưới Phùng Vận làm thê tử, đó nhất định là do ngài ấy tự nguyện.
Ngao Thất thấy cay đắng trong lòng nhưng không muốn nói dối.
"Ta biết, cữu cữu ta thật lòng."
Phùng Vận khẽ bật cười, không vội đánh giá gì thêm.
"Ngươi kể hết cho ta nghe như vậy, chẳng sợ ta có ý đồ xấu, muốn lừa ngươi sao?"
Ngao Thất nhìn chằm chằm nàng: "Ta có gì đáng để lừa chứ? Tài sản? Dung mạo?"
Thấy Phùng Vận không trả lời, hắn lại cười khẽ: "Nàng muốn gì, ta đều cho nàng hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-345.html.]
Ánh mắt ấy khiến Phùng Vận cảm thấy có chút mềm lòng.
Nàng thích Ngao Thất, nhưng nàng hiểu rõ, đó không phải là tình cảm giữa nam nữ.
"Ta sẽ không lừa ngươi đâu. Tiểu Thất, ngươi xứng đáng gặp được nữ lang tốt nhất trên đời."
Nữ lang tốt nhất trên đời chẳng phải đang ở ngay trước mắt sao? Ngao Thất mỉm cười, lặng lẽ nhìn nàng.
"Ta có người thích rồi. Không cần lo đâu."
Phùng Vận khẽ mấp máy môi, nhưng không nói gì thêm.
Ngao Thất nói:
“Nàng ở trên vạn người, ta ở trong vạn người. Âm thầm ngưỡng mộ, lặng lẽ sinh tình...”
Ngoài kia, mưa bụi lất phất, rồi càng lúc càng nặng hạt.
Giọng nói của thiếu niên khẽ khàng mà trang trọng, Phùng Vận không dám nhìn vào đôi mắt ấy, không biết nên đáp lại thế nào thì người giải vây kịp thời xuất hiện.
Tiểu Mãn hớn hở bẩm báo:
“Nữ lang, Hành quân trưởng sử đến rồi.”
Thì ra Tần Đại Kim không đến một mình, mà còn mang theo mười hai rương sính lễ mà Bùi Quyết đã chuẩn bị ở Tịnh Châu, đội mưa mang tới...
190- Mỗi người đều được như ý.
Tần Đại Kim, vị Hành quân trưởng sử này, phụ trách nội vụ của quân Bắc Ung, đồng thời cũng quản lý gia sản của Bùi Quyết. Khi Phùng Vận ra ngoài, Tần Đại Kim đang chỉ huy đám thị vệ khiêng những rương đồ đạc vào trong.
“Phu nhân.”
Vừa trông thấy nàng, hắn chỉnh tề hành lễ rồi quay lại chỉ tay vào những thứ kia.
“Mười hai rương nguyên đai nguyên kiện, đều ở đây cả. Tướng quân nói giao cho nữ lang toàn quyền sắp xếp.”
Chưa đợi Phùng Vận lên tiếng, hắn lại ra hiệu cho người ta khiêng thêm hai chiếc rương lớn phía sau đến.
“Đây là tài sản riêng của tướng quân, cũng giao cả cho nữ lang giữ gìn. Sổ sách ta cũng mang hết tới rồi.”
Phùng Vận nhớ lại dáng vẻ nghèo túng của Bùi Quyết khi nói không có tiền, khẽ mím môi, ngạc nhiên hỏi:
“Chẳng phải tướng quân nói đã mang hết đi đổi lấy áo ấm rồi sao?”
Tần Đại Kim cười nói:
“Áo ấm tướng quân có cách khác, nữ lang không cần lo lắng đâu, mau kiểm kê rồi nhập kho thôi.”
Lễ đơn vốn đã thất lạc trong cơn binh loạn ở Tịnh Châu, khi đó Phùng Vận cũng không kiểm tra, ghi chép gì, nên nàng hoàn toàn không biết trong mười hai rương kia có những gì.
Nàng cũng chưa từng nghĩ những thứ này thuộc về mình. Khi muốn tìm Bùi Quyết xin tiền, nàng chỉ đơn thuần nghĩ rằng đây là một vụ làm ăn tốt, muốn giúp vị đại tướng quân này kiếm chút lợi nhuận, sau đó trích một phần để đầu tư tiếp.
Nàng phân định rất rõ ràng.
Nhưng giờ đây, Tần Đại Kim lại mang hết những thứ này giao cho nàng, chẳng khác nào trao toàn bộ gia sản của Bùi Quyết vào tay nàng.
Đó là một chuyện hoàn toàn khác.
Tần Đại Kim thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, bèn mở chiếc hộp trước mặt, bên trong là mấy quyển sổ sách. Hắn đưa sổ sách cho Phùng Vận rồi cười rạng rỡ nói:
“Quân đội hành quân bên ngoài, đại tướng quân không có thời gian sắm sửa gì, cũng không rành quản lý tài sản. Hai năm nay đều là ta thay tướng quân thu xếp mọi thứ, từ bổng lộc, ban thưởng, cho đến điền trang, cửa tiệm, nhà cửa, đều có ghi chép rõ ràng. Tất cả giao cho phu nhân kiểm tra.”
Phùng Vận giật mình, khẽ giương mắt nhìn hắn rồi cúi người hành lễ.
“Tham tướng quân cứ mang về đi, tạm thời ta chưa cần dùng tới.”